Lúc này Sở Phàm đâu biết ở trên ban công tầng ba, Trần Mộng Dao đang nhìn anh mà khóc.
Anh đang chạy thục mạng ra khỏi trường.
Anh vội vàng như vậy là vì anh còn phải đến quán ăn đối diện trường mua đồ ăn cho Trần Mộng Dao mà.
Trước đó đã không mua được đồ ở Bách Vị Trai rồi, giờ chỉ sợ Trần Mộng Dao đang đói meo.
Hơn mười phút sau, Sở Phàm quay lại, anh đứng dưới ký túc gọi điện cho Trần Mộng Dao.
“Tên tồi tệ này chắc chắn là muốn tìm cớ để giải thích cho cậu đây.”
“Đàn ông đúng là không có gì mà không dám làm, Mộng Dao, cậu đừng có tin mấy lời giải thích của anh ta, loại người như vậy không thể tha thứ được.” Khương Dĩnh tiếp tục nói.
May mà mấy người cùng phòng trong nhóm tiên nữ không ở đây, nếu không thấy cảnh này chắc chắn sẽ cười thẳng vào mặt cô cho mà xem.
Nhưng thứ mà gọi là tình yêu, khi đứng trước hiện thực thì lại khó mà cưỡng lại nổi.
“Anh ấy gọi điện cho tớ......” Trần Mộng Dao nhìn vào điện thoại, chuông điện thoại kêu một hồi lâu, cô cứ lưỡng lự mà không muốn nhấn vào nút nghe.
Cảnh tượng Sở Phàm đưa cô gái ấy về ký túc, vẫn cứ hiện rõ nét trong đầu của Trần Mộng Dao lúc này.
Trần Mộng Dao không biết giữa hai người họ là mối quan hệ như thế nào, trong lòng cô tự an ủi bản thân đừng nghĩ linh tinh, nhưng một người con gái nhìn thấy cái cảnh tượng như vậy, không ghen mới là lạ.
“Alo? Anh Sở Phàm, em......” Cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487616/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.