Sở Phàm cảm thấy đã đến lúc nên dạy cho cô ta một bài học rồi, nhưng nghĩ đến việc chấp nhặt với một cô quản lý tầm thường thì chẳng có ý nghĩa gì, nếu đối phương không làm căng lên thì Sở Phàm cũng chẳng muốn đôi co nhiều.
“Cậu đừng đùa nữa, mời cậu rời khỏi chỗ này ngay, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đó.” Cô quản lý rõ ràng không muốn để yên.
“Muốn đuổi tôi đi như vậy, thì chị bảo giám đốc của chị đến đây nói với tôi, để tôi xem lúc đó giám đốc của chị đuổi tôi hay là sẽ đuổi chị.” Sở Phàm không hề lo sợ, một tập đoàn làm kinh doanh không có tư cách tùy tiện đuổi khách, kể cả Sở Phàm chỉ là một người không có tiền đi nữa.
Càng huống hồ, Sở Phàm có năng lực để mua bất kỳ căn biệt thự nào ở đây, thậm chí có thể mua cả Thanh Lâm Các của bọn họ.
Cô giám đốc bị thái độ mặt dày của Sở Phàm làm cho tức tối, những chuyện thế này cô ta làm sao dám nói với giám đốc chứ? Cô ta chỉ là muốn lấy lòng vị khách trung niên này để bàn thành công một căn nhà nên mới làm theo ý của anh ta, nếu không cô ta cũng sẽ không bao giờ đuổi Sở Phàm chỉ vì anh ăn mặc xoàng xĩnh cả, tuy Thanh Lâm Các là khu nhà cao cấp, nhưng bình thường cũng hay có những người ăn mặc giản dị đến xem nhà.
Đuổi Sở Phàm đi, lấy được lòng người này, giao dịch thành công căn nhà năm triệu thì riêng tiền hoa hồng của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487607/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.