“Ha ha, chiêu che mắt người này cũng chỉ có thể gạt được những người bình thường các ông thôi. Chẳng bao lâu nữa, bệnh tình của cháu gái ông sẽ lại tái phát, đừng có trách tôi không nhắc nhở ông.” 
“Nếu như các ông đã không muốn thấy thầy trò chúng tôi như vậy, nhà họ Tăng các người tự mình thu xếp đi.” 
Nói rồi lão đạo sĩ hất tay áo, cây phất trần đáp trên cánh tay, ông ta đẩy đám đông ra rồi đi ra khỏi cửa. Tên học trò với đôi mắt xếch theo sát phía sau. Trong khoảng thời gian vừa rồi hắn không nói một câu nào cả, chỉ là lúc đi ngang qua Sở Phàm, ném cho anh một cái nhìn đầy thâm ý. 
Sở Phàm căn bản không coi sự đe doạ này ra gì, đám đạo sĩ làm nghề lừa đảo trên giang hồ cũng chỉ có mấy ngón nghề như vậy mà thôi. 
Đợi sau khi hai vị đạo sĩ rời đi, gia chủ Tăng hít một hơi thật sâu, cúi đầu với Sở Phàm: “Lần này rất cảm ơn tiểu huynh đệ, là tôi đã bị che mờ đôi mắt, đã trách lầm cậu và ông cụ đã giúp cháu gái tôi chữa bệnh.” 
“Nguyệt Hoa, con đi chuẩn bị cho tiểu huynh đệ đây một ít ngân phiếu năm triệu, coi như là sự đền đáp của nhà họ Tăng chúng ta.” 
Tăng Nguyệt Hoa vừa mới bước được một bước… 
“Không cần đâu.” Sở Phàm lập tức giơ tay ra ngăn ông ta lại. 
“Tôi phải nói rõ một chút, tôi đến đây để xác nhận tình hình, và chữa bệnh cho cô bé, cũng như khôi phục lại thanh danh của tôi và ông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487605/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.