“Em biết chứ, cô thường nói trên thế giới này chỉ có bệnh nghèo.” Sở Phàm cười nói.
Câu nói này bà Cao lắm chuyện vẫn thường hay nhắc tới.
Nghèo sẽ không có tiền để được tiếp cận nền giáo dục tốt, nghèo sẽ không có được tài nguyên tốt, không có các mối quan hệ, không có tầm nhìn, không có tiền để thực hiện bất cứ chuyện gì mà mình muốn, căn bệnh nghèo, thậm chí là khi mắc bệnh cũng không dám đi bệnh viện.
Bà Cao nhiều chuyện đã nói rồi, chỉ có một loại bệnh này mà thôi.
Trong lòng Sở Phàm hiểu rất rõ, câu nói này của đối phương rất có lý, tất cả những sự bất công trên thế giới này đều đến từ chữ nghèo.
“He he, vậy mà cậu cũng vẫn nhớ được câu nói của tôi đấy, cậu thì đến tiền học phí cũng không đóng nổi, học phí cả bốn năm đều là vay của nhà trường, giờ không lo học hành tử tế suốt ngày ra ngoài làm ăn linh tinh, lại còn đi ship đồ ăn để mua điện thoại cho bạn gái, cậu dựa vào cái gì chứ? Không có tiền mà lại muốn có được tình yêu à?”
“Đại học Vân Hải của chúng ta chính là bàn đạp cho vô số các cô cậu sinh viên nghèo, cơ hội này mà cậu cũng không trân trọng lấy, cậu nghèo cả đời thì cũng đáng thôi, lúc này rồi mà còn đi ship đồ ăn để kiếm vài đồng lẻ, cả đời cậu cũng sẽ chỉ gắn với kiếp ship đồ ăn thôi.”
Bà Cao lắm chuyện đó dường như càng nói càng gớm hơn.
“Nhưng mà các em ạ, nếu sau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487545/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.