“Mày nói cái gì?”
“Mày từ chối? Trần Mộng Dao! Mày chán sống rồi à? Tao đã đưa người tới tận đây cho mày rồi, mày lại nói với tao là mày từ chối?”
“Trần Mộng Dao, mày tưởng tao thật sự không dám làm cho mày mất hết danh dự đúng không?” Chung Đình tức đến mức méo cả mồm, Cao Vĩnh người mà cô ta đưa đến cũng tối sầm mặt lại, Chung Đình đã chắc chắn một trăm phần trăm với anh ấy rằng chuyện này nhất định có thể đàm phán được, ai ngờ con ranh con này lại từ chối luôn?
Chuyện có lợi nhuận như vậy ai mà không tranh cướp làm cơ chứ?
“Chuyện này tôi không quyết định được, chuyện định giá cả của thuốc còn chưa đàm phán xong, sao có thể lấy thuốc cho các anh được? Hơn nữa tập đoàn Minh Châu lấy từ phía nhà sản xuất đều là thuốc chính hãng, nên bắt buộc phải bán ra ngoài theo kênh bán hàng chính quy, đều phải thống nhất bán theo một giá.”
“Tôi đưa thuốc cho các anh bán, các anh chẳng phải là muốn lũng đoạn thị trường trong khu Tịnh Yên này sao? Nếu các anh độn giá không hợp lý thì người bệnh phải làm thế nào?”
“Người bệnh á? Mẹ mày chứ mày là loại óc lợn à? Người bệnh phải làm thế nào thì có liên quan gì đến mày? Người ta muốn sống tiếp thì có phải bán hết tài sản cũng sẽ mua, đó chính là thị trường! Mày hiểu không hả?” Chung Đình cười khẩy một cách tức giận.
Dòng họ cho loại đần độn này làm người phụ trách đúng là có mắt như mù, làm ăn kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487535/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.