Chương trước
Chương sau
Cảnh sát đang định bước lên bắt tất cả những người này để thẩm vấn, đột nhiên cục trưởng Lạc Quán Trung quát lên ngăn họ lại.
“Quay về, chuyện này chúng ta không cần quan tâm.” Lạc Quán Trung đứng trước đồn cảnh sát, trầm giọng lên tiếng.
Nhóm cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, ai cũng nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
“Cục trưởng… Bọn họ công khai sử dụng vũ khí…” Một nhân viên nghiêm trang nói.
Vẻ mặt Lạc Quán Trung cực kỳ lạnh lùng: “Tôi nói rồi, chuyện này các cậu không cần lo, về hết cho tôi!”
Nhóm nhân viên bị cục trưởng quát không ai dám nói gì nữa, do dự hồi lâu, mọi người đều quay lại đồn cảnh sát, không ai dám đến hỏi nữa.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Xuân Độ nở nụ cười châm chọc, cơ quan chính quyền bảo vệ an toàn cho nhân dân mà lại mặc cho nhóm người này tấn công bằng vũ khí, hơn nữa còn ở ngay trước đồn cảnh sát. Đây thực sự là điều châm chọc cực lớn.
“Vút!” Một tia sáng đen đột nhiên lao vút ra.
Diệp Thái Linh ngơ ngác đứng đó, khuôn mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt phức tạp. Cô nhìn thấy rõ cảnh tượng vừa nãy, câu nói của Trần Xuân Độ cũng không ngừng vang vọng bên tai cô.
Đường đường là đồn cảnh sát mà lại tiếp tay cho giặc như thế.
Câu nói này như một mũi kim đâm mạnh vào tim Diệp Thái Linh, khiến cô cảm thấy buồn bã, đau thương, đây chính là trật tự xã hội của thành phố T sao?
“Lập tức buông cậu chủ ra, nghe thấy không hả?” Nhóm vệ sĩ lại lên tiếng, trong giọng nói tràn ngập sát khí.
Tất cả vũ khí đều đã tháo chốt an toàn, nhắm thẳng vào Trần Xuân Độ.
Sát khí nồng đậm khắp chốn.
Vẻ mặt Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh, không chút xao động, ngay cả sát khí kinh khủng trong mắt cũng giảm bớt, nhưng chỉ những người thực sự hiểu anh mới biết Long Vương đã quyết tâm rồi. Long Vương giết người không chút gợn sóng, anh càng bình tĩnh càng đáng sợ.
Đột nhiên Trần Xuân Độ bóp cổ Vương Vô Địch, tay anh như gọng kìm, bùng phát sức lực đáng sợ.
Mặt Vương Vô Địch tái mét, đồng tử mở to, cổ anh ta lập tức biến dạng, bị một lực mạnh kinh khủng bóp chặt, tất cả các khí quản đang biến dạng từng chút, các khớp xương như đang vùng vẫy bên bờ vực sinh tử.
Giờ phút này cậu chủ nhà họ Vương như đã thấy tiếng gọi của tử thần, anh ta sắp phải bỏ mạng rồi.
“Pằng pằng pằng!” Vô số viên đạn bay tới, sắc mặt nhóm vệ sĩ trắng bệch, kinh hãi, tất cả đều nổ súng.
Cậu chủ không thể gặp chuyện, nhất định phải bảo toàn được tính mạng cậu chủ, nếu cậu chủ gặp chuyện thì cả thành phố T có lẽ cũng sẽ chấn động.
“Vút!” Một vật màu đen bay ra khỏi tay Trần Xuân Độ, mang theo uy lực sát phạt kinh người.
Vô số viên đạn bị chém rơi, vật thể màu đen không ngừng bay qua bay lại giữa không trung, vũ khí trong tay đám vệ sĩ cũng bị chém làm đôi.
Nhóm vệ sĩ run lên, kinh hoàng, sợ hãi, chấn động!
“Trần Xuân Độ!” Đột nhiên một tiếng quát nghiêm nghị vang lên.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh đầy phức tạp và nghiêm nghị, cô nhìn thẳng vào Trần Xuân Độ rồi hét lên.
Ánh mắt Diệp Thái Linh hoảng loạn, cô liên tục lắc đầu với Trần Xuân Độ.
“Đừng…” Giọng Diệp Thái Linh chỉ còn lại sự khẩn cầu cuối cùng, lúc này cô đang vô cùng bối rối.
Nếu hôm nay Trần Xuân Độ giết người thì anh sẽ hoàn toàn trở thành kẻ sát nhân, tội danh này của anh sẽ được hình thành.
Diệp Thái Linh không muốn nhìn thấy cảnh này, Vương Vô Địch đáng chết nhưng tất cả đều phải dựa trên chế độ pháp luật, phán quyết của pháp luật mới là phương pháp chính đáng nhất, bất kỳ phương pháp nào không tuân theo pháp luật đều là phạm tội!
Nghe tiếng gọi của Diệp Thái Linh, ánh mắt bình tĩnh, lạnh lùng của Trần Xuân Độ dần thay đổi, sát khí đáng sợ và rùng rợn dường như cũng tan biến theo tiếng gọi của cô.
Trần Xuân Độ hít sâu một hơi, từ từ buông tay.
“Khụ khụ!” Vương Vô Địch đau đớn ho liên tục, hai tay ôm chặt lấy cổ, cố gắng hô hấp, vừa nãy anh ta hoàn toàn bị thiếu oxy, cả người như đang đứng bên bờ vực sinh tử.
Lúc này khuôn mặt tái nhợt của anh ta mới từ từ có huyết sắc, anh ta ho khan dữ dội, hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, cả người chật vật thảm hại.
Đây là nỗi nhục lớn nhất mà Vương Vô Địch phải chịu từ khi sinh ra đến giờ! Là nỗi nhục mà nhà họ vương chưa bao giờ phải chịu trong mấy chục năm nay.
Nhà họ Vương của anh ta thống trị kinh thành, đứng trong hàng ngũ bá thổ của Yên Kinh, nơi ở của nhà họ Vương chưa bao giờ có kẻ nào dám đối xử với người nhà họ Vương như thế, càng không có ai dám không sợ chết uy hiếp cậu hai nhà họ Vương, đây thực sự là coi trời bằng vung.
Lúc này vẻ mặt đám vệ sĩ đều kinh hoàng, tim bọn họ vẫn đang treo lơ lửng, một ý nghĩ hiện lên trong đầu bọn họ, bầu trời thành phố T có lẽ sắp bị chọc thủng rồi!
Vương Vô Địch thở bình thường lại, vẻ mặt khó coi trắng bệch, anh ta đột quay người bỏ chạy, lảo đảo ngồi vào trong chiếc Audi của mình, đóng cửa lại.
“Đâm chết thằng đó cho tao!” Hôm nay anh ta muốn Trần Xuân Độ phải chết, anh ta phải giết được tên khốn đó.
Sắc mặt tài xế lạnh tanh, đột nhiên quay đầu xe, nhắm thẳng vào Trần Xuân Độ rồi đạp chân ga.
“Ùng!” Động cơ xe Audi A6 rít lên dữ đội, chiếc xe lao thẳng vào Trần Xuân Độ, tốc độ quá nhanh khiến người ta không kịp phản ứng.
“Không!” Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh phút chốc tái đi, lúc này cô đã hoàn toàn mất kiểm soát, bất giác vọt tới cố ngăn lại nhưng đã không kịp nữa.
Audi A6 đã được lắp ráp lại với chế độ đặc biệt, không chỉ được trang bị kính chống đạn bọc thép cứng mà còn thay đổi cả động cơ mã lực siêu mạnh, tốc độ cực nhanh có thể sánh với động cơ của siêu xe thể thao.
Vương Vô Địch ngồi trong xe, hai mắt nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ như mang theo sự hận thù tột đỉnh. Anh ta muốn Trần Xuân Độ phải chết, muốn tên khốn đó thịt nát xương tan. Giờ phút này anh ta như đã tưởng tượng ra cảnh Trần Xuân Độ bị đâm trúng rồi bay lên không trung, bị chiếc xe Audi của anh ta đè lên người liên tục, biến thành một mớ hỗn độn máu thịt lẫn lộn. Cảnh tượng đó khiến anh ta siết chặt hai tay, đó là khoái cảm của sự trả thù.
Chiếc xe Audi lao vụt tới như tên lửa, bay sát mặt đất, nhằm thẳng vào Trần Xuân Độ, đây là một mà trí mạng.
Đồng tử Trần Xuân Độ co lại, hai cánh tay của anh đột nhiên tăng sức, gân xanh trên cơ bắp lập tức nổi lên.
Audi A6 đang lao tới với 300 mã lực kinh hoàng.
“Rầm” một tiếng cực lớn!
Trần Xuân Độ dùng hai tay đập mạnh vào đầu xe Audi, toàn bộ phần bọc thép của chiếc xe đã biến dạng, hai tay anh đang đẩy mạnh đầu xe để ngăn chiếc xe lại.
Động cơ xe gầm rú dữ dội, chiếc xe lao đến với một lực cực lớn.
Trần Xuân Độ không thể ngăn nổi sức mạnh đáng sợ này, cơ đùi của anh lập tức nổ tung, hai tay chặn trước đầu xe, cơ thể anh đang không ngừng di chuyển về phía sau, mặt đất dưới chân anh nứt ra rồi sụp đổ, bụi bay tứ tung.
Đây là trò chơi đối đầu giữa cơ thể người và động cơ máy móc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.