Chương trước
Chương sau
Hai người đi dạo ròng rã hơn hai tiếng đồng hồ ở phố Ẩm thực, đường phố Ẩm thực đúng là quá dài... Dòng người cuồn cuộn... Tần Bàn Nhược gần như đã ăn hết đồ ăn trên phố Ẩm thực... Trên đôi môi anh đào xinh đẹp dính đầy dầu mỡ, có vẻ hơi chật vật. Cô ta đã cầm khăn tay lau đến mấy lần...
"Cô đúng là người biết ăn hàng, ăn mãi cũng không no." Trần Xuân Độ trêu ghẹo nói.
Đôi bàn tay trắng như phấn của Tần Bàn Nhược dùng sức đánh vào người Trần Xuân Độ: “Anh mới là đồ ăn hàng đấy, đồ đầu heo, Trần Đầu Heo!"
Trần Xuân Độ cảm nhận nắm đấm như gãi ngứa trên người mình, giờ phút này anh cảm thấy hơi ngọt ngào. Anh chưa cảm nhận được cảm giác ngọt ngào này bao lâu rồi? Từ khi rời khỏi nước C, tất cả... Đều biến mất...
"Không đi nữa đâu, mệt muốn chết." Tần Bàn Nhược kéo cánh tay Trần Xuân Độ, cả cơ thể mềm mại đều bám vào người Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ không còn gì để nói, cô gái này... Sao lại giống như một đứa trẻ, giận dỗi làm cho người ta phát điên... Cô ta đơn giản là một ma nữ thay đổi thất thường...
Bình thường Trạm trưởng đã quá cưng chiều cô ta rồi...
"Ở kia có ghế, đi ngồi một lát đi." Trần Xuân Độ kéo cô ta tới chỗ một cái ghế trước bồn hoa.
Tần Bàn Nhược ngồi xuống ghế, lúc này mới cảm thấy hơi dễ chịu.
Trần Xuân Độ cũng ngồi xuống theo, trong tay anh còn xách theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn giống như bảo mẫu.
Tần Bàn Nhược không chút khách khí gác đôi chân dài xinh đẹp lên chân Trần Xuân Độ, nhỏ giọng nói: “Xoa bóp chân giúp tôi được không?"
Trần Xuân Độ nghe vậy thì không khỏi hơi ngây người.
"Cô... Đúng là rất không khách khí?" Trần Xuân Độ nhìn về phía Tần Bàn Nhược cười một tiếng với ý nghĩ sâu xa.
Tần Bàn Nhược dùng đôi mắt đẹp liếc anh: “Thì sao chứ? Hôm qua tôi đây phải bỏ ra nhiều công sức để đưa anh ra, ông già lại bảo tôi mời anh ăn cơm, vừa rồi tôi còn đánh đám người kia giúp anh, chẳng lẽ anh không định trả ơn cho tôi một chút sao ~? Đấm bóp chân cho tôi đi?"
Trần Xuân Độ đột nhiên lưu manh cười một tiếng: “Không sợ tôi ăn cô sao? Tôi là lão sói xám đó?"
Tần Bàn Nhược hung hăng lườm anh: “Anh dám? Tôi là ân nhân cứu mạng của anh đó, nếu anh dám ăn ân nhân cứu mạng, thì tội của anh không thể tha thứ được ~ hừ! Đừng có ngẩn ra đó, ấn ấn chân cho tôi đi ~ mỏi quá à ~ "
Tần Bàn Nhược nói xong, đôi chân dài tuyệt đẹp lại cọ xát lên người Trần Xuân Độ mấy lần, mang theo một mùi thơm thoảng.
Trần Xuân Độ chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô... Cô gái này đúng là báu vật! Trần Xuân Độ cũng không khách sáo nữa, dù sao người ta đã nói như vậy rồi, đương nhiên anh không phải tên khốn có lợi mà không chiếm!
Không thể không thừa nhận chân của Tần Bàn Nhược rất đẹp, làn da tinh tế mềm mại bóng loáng làm cho Trần Xuân Độ yêu thích không nỡ rời tay... Cảm giác này... Đúng là cấp bậc báu vật!
Dường như cảm nhận được sự khác thường của Trần Xuân Độ, Tần Bàn Nhược lên tiếng nhắc nhở: “Này... Anh đang xoa bóp đó à?"
"Đúng vậy." Trần Xuân Độ lưu manh mỉm cười với vẻ mặt mập mờ kì quái, làm cho Tần Bàn Nhược sợ hãi trong lòng.
Tần Bàn Nhược nhanh chóng rút chân về, đôi mắt đẹp hung hăng lườm anh: “Lưu manh!"
Nói xong, Tần Bàn Nhược không quay đầu lại đã rời đi...
Trần Xuân Độ cười nhạt một tiếng, ngửi hương thơm thoang thoảng trên tay... Sau đó đuổi theo...
Hai người đi dạo ròng rã một đêm, Tần Bàn Nhược vốn hoạt bát linh động, càng về sau chân càng đau, cuối cùng không chịu nổi nữa... Phụ nữ đi bộ lâu thì sẽ mệt mỏi, Tần Bàn Nhược cũng không ngoại lệ.
Hai người xách theo túi đồ ăn đi vào trong chiếc Xe thể thao.
Tần Bàn Nhược ngồi trên ghế phó lái dùng sức bóp chân của mình vì cảm thấy rất mỏi.
"Anh xoa bóp chân giúp tôi đi, mỏi chân quá." Tần Bàn Nhược vểnh môi đỏ lên làm nũng nói.
Trần Xuân Độ hơi cạn lời, cô gái này... Đúng là không giống ai...
"Hừ, không chịu thì thôi, hẹp hòi." Tần Bàn Nhược tức giận nghiêng đầu đi.
Trần Xuân Độ nhẹ nhàng nghiêng người sang, sau đó thuận thế giơ bàn chân nhỏ xinh xắn của cô ta lên.
Trần Xuân Độ cũng không có ý từ chối, cứ như vậy nhẹ nhàng xoa bóp bàn chân nhỏ của cô ta.
Tần Bàn Nhược đi đường thật sự rất mỏi, sau khi được Trần Xuân Độ xoa bóp chân thì dễ chịu hơn nhiều. Cảm giác đau nhức trên bàn chân dường như dường như được làm dịu, mạch máu bắt đầu lưu thông khắp cánh chân.
Tần Bàn Nhược nghiêng người tựa vào ghế ngồi, đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại, cảm nhận cảm giác dễ chịu như điện giật từ chân truyền tới, hưởng thụ trải nghiệm xoa bóp đặc biệt này.
Nói về kĩ thuật đấm bóp... Trần Xuân Độ thuộc cấp bậc chuyên nghiệp. Tất cả các huyệt đạo trên cơ thể con người, cách xoa bóp như thế nào để có thể kích thích mạch máu lưu thông và làm giảm đau nhức cơ bắp. Những điều này... Trần Xuân Độ đều biết rõ, không hiểu những này thì anh đã chết trên chiến trường từ lâu.
Bất tri bất giác, Tần Bàn Nhược cảm thấy mạch máu trong người đang lưu thông, mắt cá chân bắt đầu trở nên ấm áp, cảm giác ấm áp tê ngứa làm cho cô ta khe khẽ hừ một tiếng ~
Trần Xuân Độ nghe thấy tiếng hừ của cô ta thì cảm thấy tim đập nhanh hơn gấp mấy lần.
Dường như cảm nhận được điều bất thường, gương mặt xinh đẹp của Tần Bàn Nhược hơi ửng đỏ, cô ta nhẹ nhàng giãy dụa định rút chân về.
Trần Xuân Độ đè cô ta lại, không cho cô ta rút chân về.
"Đừng cử động, tôi đang xoa bóp giúp cô đó." Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm vào cô ta, hai tay dùng sức xoa bóp, nhân cơ hội chiếm tiện nghi.
"Không cần bóp nữa... Chân hết mỏi rồi." Gương mặt xinh đẹp của Tần Bàn Nhược đã ửng đỏ.
Chẳng biết vì sao lúc này trái tim Tần Bàn Nhược có hơi rung động, cho dù Trạm trưởng rất yêu thương cô ta, bảo vệ cô ta cực kỳ chặt chẽ, nhưng có không ít lần cô lẻn ra ngoài trong lúc trạm trưởng đang thực hiện nhiệm vụ, cô ta thường đi vào quán bar pha, không biết đã thân mật với bao nhiêu người đàn ông, nhưng những lúc đó, còn lâu mới khiến cho trái tim cô gợn sóng như lúc này.
Trần Xuân Độ dây dưa không ngừng, vẫn tiếp tục xoa bóp chân cô ta với cảm xúc dịu dàng.
"Trần Xuân Độ, tôi nhận ra... Anh có hơi khác?" Tần Bàn Nhược nhẹ giọng nói.
"Ồ? Khác chỗ nào?" Trần Xuân Độ lưu manh cười hỏi, mang theo vẻ trêu chọc và nghiền ngẫm.
Giọng nói Tần Bàn Nhược rất nhỏ nhẹ, dường như có hơi thẹn thùng: “Tôi phát hiện lúc nào anh cũng nhìn chằm chằm vào chân tôi..."
Ý cười trên khoé miệng Trần Xuân Độ càng đậm mang theo vẻ nghiền ngẫm, anh nhẹ nhàng tiến tới trước người Tần Bàn Nhược, dịu dàng nói: “Đúng thế, bởi vì cô rất đẹp..." Ánh mắt Trần Xuân Độ lại nhẹ nhàng nhìn lướt qua chân của cô ta... Trắng nõn bóng loáng, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Giờ phút này gương mặt xinh đẹp của Tần Bàn Nhược lập tức ửng đỏ, cô ta vội vàng rút chân về, rồi cảnh giác nhìn anh. Chap mới luôn có tại — trùmtr uуện. ME —
Trần Xuân Độ gãi gãi đầu, không khỏi bó tay: “Sao lại cảnh giác như thế? Tôi cũng không phải người xấu..."
"Hừ, dù sao anh cũng là đồ bại hoại, lưu manh!" Tần Bàn Nhược hờn dỗi với Trần Xuân Độ, khóe miệng mang theo một tia giảo hoạt, uy hiếp nói: “Trần Xuân Độ, sau này nếu anh dám không tôn kính với tôi, thì tôi sẽ nói ra chuyện hôm nay của anh!"
Khoé miệng Trần Xuân Độ khóe cong lên một nụ cười tà ác: “Cô đang uy hiếp tôi sao? Hậu quả của việc uy hiếp tôi rất nghiêm trọng đó..."
"Nghiêm trọng đến mức nào?" Tần Bàn Nhược khiêu khích nhìn anh, dường như không thèm để ý đến lời uy hiếp của anh chút nào.
Nụ cười lưu manh trên khoé miệng Trần Xuân Độ càng đậm, anh nhìn Tần Bàn Nhược, đôi mắt lóe ra tia sáng khó hiểu, không biết đang nghĩ gì, đột nhiên, anh sáp qua chặn môi Tần Bàn Nhược lại!
"A..." Tần Bàn Nhược ngây người! Mình mới mất tập trung một chút mà đã bị anh đánh lén!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.