Chương trước
Chương sau
"Cái thằng vô dụng bám váy vợ nhà mày, mày làm cái gì đấy!" Mặt mũi dì cả vặn vẹo, giọng nói bén nhọn mang theo phẫn hận tột cùng.
Lê Kim Huyên ở bên cạnh Trần Xuân Độ cũng không khỏi choáng váng, cô hoàn toàn không ngờ hành vi của Trần Xuân Độ lại kịch liệt như vậy, làm cho cô cũng chưa kịp phản ứng!
"Tôi làm gì? Tôi không làm gì mà?" Trần Xuân Độ ngẩng đầu nhìn về phía gì cả, anh bình tĩnh đáng sợ, giống như người vừa hắt nước ra không có chút quan hệ gì với mình.
"Chanel tao vừa mới mua hai ngày trước!" Dì cả cúi đầu nhìn thấy quần áo mình bị ướt thì hét lớn.
Lê Kim Huyên ở bên cạnh hoàn toàn ngây người, cô liếc nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng khó giữ bình tĩnh.
Dù thế nào cô cũng không thể ngờ Trần Xuân Độ lại ra tay thô bạo như thế, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô!
"Hai đứa gian phu dâm phụ chúng mày, hôm nay nếu bà đây để cho chúng mày sống sót ra hỏi Nhà họ Lê thì tao sẽ viết ngược chữ Lê này!" Dì cả đứt từng khúc ruột kêu gào, bà ta mang theo oán hận vô tận nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, gằn từng tiếng.
"Nói với tôi lời này sao cũng được, nhưng nói với Kim Huyên là không được." Trần Xuân Độ thản nhiên nói.
Trần Xuân Độ vừa nói, lập tức khiến mấy người kia ngạc nhiên liếc nhìn nhau, sau đó châm chọc cười ha ha. Truyện Khác
Dì cả nhìn Trần Xuân Độ, nói mát: "Hơ, bám váy con ranh kia còn giả mô dả dạng bảo vệ nó, cũng không đi đến WC soi gương xem mình là loại mặt hàng gì, thế mà dám dùng khẩu khí này nói chuyện ở Nhà họ Lê, thật uy phong đấy!"
"Vợ chồng mày đã ân ái như vậy thì ngày mai mang bọn mày đi nhấn xuống sông đi." Lúc này, cô nhỏ của Lê Thần Vũ cũng lên tiếng.
Lê Kim Huyên khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn nhóm người này, sắc mặt lạnh lẽo như sương, những người này, theo như lời Lê Duy Dương, khi Lê Duy Dương vẫn chưa quyết liệt với nhà họ Lê, quan hệ của họ với Lê Duy Dương vô cùng thân thiết, không ngờ bây giờ họ lại châm chọc nói móc ba người Lê Kim Huyên đủ mọi cách.
Lúc này, Trần Xuân Độ cầm ly nước vừa mới hắn đi kia, bình tĩnh nhìn đám người họ hàng của Lê Kim Huyên, đôi mắt bình tĩnh ẩn chứa lạnh lẽo dày đặc, anh chậm rãi nói: "Tôi chỉ nói một lần cuối cùng, có thể nói tôi, không được nói Kim Huyên."
Lúc này, giọng điệu của Trần Xuân Độ càng lạnh lẽo sâu xa hơn, khí chất cả người cũng thay đổi từ lúc nào không hay, nhiệt độ không khí như dần hạ xuống…
"Mày tính là thứ gì, ngay cả người giúp việc của nhà họ Lê cũng hơn mày, không đuổi mày ra khỏi nhà họ Lê đã là cho cậu Lê thể diện." Lúc này, một người phụ nữ trang điểm đậm lên tiếng, người này chính là cô hai của Lê Thần Vũ.
Trần Xuân Độ nhìn lướt qua, ánh mắt lạnh nhạt, bàn tay đang cầm ly thủy tinh của anh đột nhiên dùng lực, nắm chặt một cái!
"Rắc!"
Ly thủy tinh trong tay Trần Xuân Độ bất chờ nứt ra, vết nứt lan tràn khắp cả ly thủy tinh!
"Rắc rắc rắc..."
Bỗng chốc, vết nứt trải rộng thân ly, giống như có thể vỡ tung bất cứ lúc nào, khoảnh khắc kia, ly thủy tinh nhìn vô cùng mong manh dễ vỡ!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên cứng đờ lại, cô nhìn chằm chằm ly thủy tinh trong tay Trần Xuân Độ.
Không khí đột nhiên im lặng, tiếng vang thanh thúy này làm cho khách khứa nhà họ Lê trên các bàn cơm xung quanh cũng nhìn lại đâu.
Sau một lúc lâu, Trần Xuân Độ đột nhiên đặt ly thủy tinh xuống bàn, điều khiến người khác kinh ngạc khiếp sợ chính là ly thủy tinh có vô số vết nứt nhưng lại không bị vỡ ra, trái lại nó bị giữ ở giai đoạn sắp vỡ thành mảnh nhỏ, nhìn kỹ càng giống như tác phẩm nghệ thuật lộng lẫy hơn.
Tô Loan Loan nhìn ly thủy tinh, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ càng thêm phần kinh hãi, người ngoài nghề chỉ xem nói nhiệt, người trong nghề nhìn vào sẽ nhìn ra điều đáng sợ trong đó, người nhà họ Lê xung quanh và cô lớn dì nhỏ sợ hãi than vãn kỳ tích... Còn Tô Loan Loan lại nhìn ra kỳ lạ ở sâu bên trong!
"Nếu tôi không cho anh ta thể diện thì từ lúc anh ta còn ở thành phố T, tôi đã không để anh ta trốn về Yên Kinh được." Trần Xuân Độ thản nhiên nói.
Đám cô lớn dì nhỏ lúc trước còn kiêu ngạo không gì sánh bằng, lúc này sắc mặt đã tái nhợt khó coi, bà ta nhìn chằm chằm cái ly thủy tinh có thể vỡ tan bất cứ lúc nào kia, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, bà ta không rõ, rốt cuộc Trần Xuân Độ làm như thế nào... Ly thủy tinh này, thế mà lại không vỡ…
"Thì ra là mày... Là mày vẫn luôn đối nghịch với Thần Vũ, thật sự là chán sống, đối nghịch với Thần Vũ chính là đối nghịch với nhà họ Lê, hôm nay còn dám đến dự tiệc, không biết sống chết như vậy, e rằng mày sẽ không thấy được mặt trời ngày mai!" Cô nhỏ của Lê Thần Vũ lên tiếng, giọng nói bà ta run rẩy mãnh liệt.
"Anh... Anh ấy làm thế nào vậy?" Ở bên, Lê Kim Huyên thấp giọng nói Tô Loan Loan, cho dù là cô cũng bị chấn động.
"Tôi cũng không biết." Tô Loan Loan lắc đầu, tuy cô ta nói với Lê Kim Huyên rằng mình cũng không rõ, nhưng khi nhìn vào ly thủy tinh, ánh mắt cô ta đã có phần hiểu ra, ánh mắt nhìn vào Trần Xuân Độ lại càng thêm vài phần kinh kính sợ và kinh ngạc!
Làm vỡ lại không vỡ hẳn... Nước C ngày này, có thể có mấy người làm được?
Tô Loan Loan chìm vào suy nghĩ của chính mình, đúng lúc này, phía xa có tiếng nói truyền tới: "Cậu Lê đến."
"Ồn ào!"
Đám người nhà họ Lê đang ngồi trên ghế đồng loạt đứng dậy, cánh cửa mở ra, một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Lê Thần Vũ chậm rãi đi ra dưới sự vây quanh của đám cấp dưới, trên chân là đôi dày da trâu được làm thủ công từ Italy, chân bước trên mặt đất, tiếng vang thanh thúy quanh quẩn ở không trung, giây phút Lê Thần Vũ xuất hiện trước mắt mọi người, khu dùng bữa lập tức không còn ồn ào như trước mà trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi xuống đất.
"Đù, Lê Thần Vũ huấn luyện những người này được đó, cảnh khuyển cũng chưa nghe lời được như vậy." Trần Xuân Độ liếc nhìn xung quanh, thì thầm nói.
Kết quả Trần Xuân Độ nói chuyện không kiêng nể gì, Trần Xuân Độ lẩm bẩm tự nói nhưng cũng không nhỏ tiếng lại, dưới tình huống yên tĩnh như hiện tại, mỗi một câu, mỗi một chữ anh nói hoàn toàn rơi vào tai tất cả mọi người không sót từ nào!
Lập tức, vô số ánh mắt tập trung trên người Trần Xuân Độ, nhiệt độ không khí đột nhiên hạ xuống, một luồng sát khí khủng bố tức khắc bùng nổ trên mỗi một người nhà họ Lê ngay giây phút nghe được lời nói của Trần Xuân Độ, tràn ngập khắp không khí!
Sắc mặt Lê Kim Huyên vô cùng khó coi, trong lòng thầm mắng Trần Xuân Độ vô số lần, nếu cố thể, cô hận không thể dùng nhựa cao su dính chặt miệng Trần Xuân Độ ngay lúc này!
Trần Xuân Độ mở mồm là nói lời bậy bạ! Lê Kim Huyên vô cùng nghi ngờ, làm cách nào mà người kia sống mấy chục năm vẫn chưa bị người xử lý với cách nói năng kiểu này?
"Cộp cộp cộp..."
Tiếng giày da rơi trên gạch lát sàn, Lê Thần Vũ xuất hiện trong tầm mắt mọi người, anh ta được một đám vệ sĩ ai nấy thân hình cao lớn rắn chắc vây quanh, bước tới bàn của Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ.
Lê Thần Vũ nhìn tất cả những người nhà họ Lê đang đứng dậy, sau đó mỉm cười, ra hiệu mời ngồi, nói: "Nhà họ Lê không có nhiều quy tắc khi dùng cơm, mọi người ăn đồ ăn lạnh trước, đồ ăn nóng sẽ được đưa lên ngay, chờ gia chủ phát biểu xong, mọi người có thể thỏa thích tận hưởng bữa tiệc này."
Lê Thần Vũ nói xong, tất cả người nhà họ Lê đồng loạt ngồi xuống, Lê Thần Vũ đi tới trước bàn cơm của Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ rồi dừng bước.
Đám cô lớn dì nhỏ của Lê Thần Vũ nhìn thấy Lê Thần Vũ đến thì lập tức nịnh nọt, dì cả túm lấy tay Lê Thần Vũ, chỉ vào Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ, nói với giọng the thé: "Thần Vũ, chính là hai đứa chúng nó, vào Nhà họ Lê mà không coi ai ra gì, còn buông lời vô lễ với cháu, còn làm ướt quần áo của bác, dì cả, dì hai, dì ba của cháu nữa."
Dì cả hừng hực khí thế nói xong, còn không quên lườm Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên một cái, vẻ mặt kiêu ngạo vô cùng.
"Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng..." Lê Kim Huyên nhìn đám họ hàng của Lê Thần Vũ, sau khi đến đây, Lê Thần Vũ vẫn luôn giữ dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, từ trước đến giờ cô luôn giữ tố chất tốt đẹp, tính cách trong trẻo lạnh lùng, nhưng hiện tại cũng không nhịn được mắng một câu, cô gần như không thể nhịn được nữa.
Những người này khinh người quá đáng, tùy ý nhục nhã Lê Kim Huyên, còn chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, bảo cô không tức giận sao được?
"Đúng vậy, Kim Huyên em nói đúng, một đám chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng gì đó, em không cần so đo với bọn họ." Đúng lúc này, Trần Xuân Độ ở bên đột nhiên ôn hòa lên tiếng an ủi.
Vẻ mặt Lê Kim Huyên cứng đờ, cô là nói thầm một câu, kết quả người này lại nói toạc ra như vậy, đây căn bản là hủy đi bậc thang của cô!
Lê Kim Huyên mở to mắt khó có thể tin nhìn Trần Xuân Độ, cả đám bác thím thân thích có Lê Thần Vũ làm chỗ dựa nên càng kiêu ngạo, nói năng ồn ào, cả đám chỉ vào mặt Lê Kim Huyên ân cần hỏi thăm cả nhà cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.