Trần Xuân Độ nhìn lướt qua Bò Cạp, trong lòng thấy bất lực, trên mặt anh cuối cùng hiện ra chút lạnh lùng không vui. "Anh nói rõ ràng xem đó rốt cuộc là thứ gì thế?" "Bây giờ trạm trưởng biến thành như vậy không thoát khỏi liên quan với anh... Anh không nói rõ ràng thì cứ chờ hình phạt nặng đi!" "Tạm thời bắt anh ta lại đã!" Dưới sự cổ vũ của Bò Cạp, những đặc công kia vô cùng nghi ngờ Trần Xuân Độ, nhanh chóng bước về phía anh! Trần Xuân Độ bình tĩnh đứng đó, sâu trong đôi mắt dần lộ ra sự... tức giận! Trong nháy mắt, đám đặc công lao về phía trước, bao vây xung quanh Trần Xuân Độ! Trần Xuân Độ chợt nghiêm mặt, nhìn lướt qua những đặc công này rồi cười châm chọc: “Sao vậy? Các anh muốn muốn tháo cối xay giết lừa à?" "Tháo cối xay giết lừa gì chứ? Anh mưu sát trạm trưởng tổ chức an ninh quốc gia, chúng tôi có thể lập tức bắn chết anh!" Ánh mắt Bò Cạp chợt lạnh lùng tàn ác. Trong lòng anh ta đang vô cùng xúc động, không thể nào bình tĩnh được. Anh ta cuối cùng đã tìm được một cơ hội cực tốt để tiêu diệt Trần Xuân Độ, giải mối hận trong lòng! Trần Xuân Độ thản nhiên nhìn Bò Cạp. Lúc này, anh trái lại thoải mái đút hai tay vào trong túi quần: “Tôi thoát khỏi vòng vây cả nghìn người của hai nhà Đỗ và Trương... Các anh cho rằng chỉ dựa vào mấy anh là có thể ngăn cản được tôi sao?" "Nói đi, rốt cuộc anh đã tiêm gì vào người trạm trưởng? Nếu anh không làm chuyện gì đáng ngờ, chúng tôi tất nhiên sẽ không nghi ngờ anh... Chỉ là… anh… có quá nhiều điều đáng ngờ." Một người đặc công nói. "Không cần nói nhiều lời vô nghĩa với anh ta làm gì. Lúc trước anh ta vẫn luôn tranh thủ sự tin tưởng của chúng ta, ống thuốc màu tím này mới là âm mưu lớn nhất của anh ta." Bò Cạp nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, trên người đột nhiên phát ra sát khí lạnh lẽo đáng sợ! Trái tim của chuyên gia có mặt ở đó chợt run rẩy... Ông ta không ngờ tình thế thay đổi nhanh như vậy! Trần Xuân Độ lại nhanh chóng rơi vào thế yếu như vậy! Ông ta sẽ nhanh chóng nhìn thấy máu ở đây! Xôn xao! Trần Xuân Độ trước sau vẫn im lặng không nói gì. Những đặc công bao vây anh vẫn tiến dần về phía trước, bầu không khí đột nhiên chợt nặng nề! Ánh mắt Trần Xuân Độ và Bò Cạp đối diện nhau... Trong ánh mắt anh ta nhìn anh dần lộ ra chút giễu cợt. "Rắc rắc rắc..." Trần Xuân Độ chậm rãi nắm chặt hai bàn tay, cơ bắp trên người nổi lên cuồn cuộn, từng sợi gân xanh hiện rõ dưới da giống như từng con rồng xanh dữ tợn! Giây phút đó, Trần Xuân Độ giống như một con thú dữ sẽ lao ra bất kỳ lúc nào, dường như trong phút chốc sẽ phát động một đòn trí mạng! Trong giờ phút chỉ mành treo chuông này, trên chiếc giường mà trạm trưởng đang nằm phía sau Lý Trần Xuân Độ chợt có một bóng người chậm rãi ngồi dậy. Mà mọi người gần như đều tập trung vào Trần Xuân Độ, tự động quên đi bóng người ngồi dậy phía sau. "Nếu anh không nói thì chúng tôi sẽ ra tay đấy." Đúng lúc này, Bò Cạp chợt nói. Lời nói của anh ta dường như có ma lực kỳ lạ làm những đặc công kia đều nghe theo mà không hề do dự... bọn họ rút súng, ấn vào trên đầu Trần Xuân Độ! "Nếu anh không nói, chúng tôi sẽ bắn chết ngay tại chỗ!" Bò Cạp lạnh lùng nói. Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh thản nhiên nhìn Bò Cạp và chậm rãi nói: “Anh sẽ hối hận cho xem." "Nổ súng!" Ánh mắt Trần Xuân Độ thoáng hiện vẻ lạnh lùng sắc bén và đột nhiên quát lạnh. Cũng vào lúc Bò Cạp hạ lệnh, Trần Xuân Độ chợt chuyển động! Không ai nhìn thấy rõ động tác của Trần Xuân Độ. Trong mắt mọi người, anh đột nhiên biến mất, khẩu súng vốn ấn lên đầu anh đã bị anh cướp mất! "Pằng pằng pằng!" Từng khẩu súng đang ngắm chuẩn Trần Xuân Độ đột nhiên bắn ra, điên cuồng đánh lửa! Ánh lửa liều mạng chớp hiện chỗ nòng súng! Tiếng súng vang lên xé rách không trung! Khi tiếng súng dừng lại... Từng đặc công nhìn Trần Xuân Độ với vẻ kinh ngạc, chấn động và khó tin! Mà khi bọn họ cúi đầu... nhìn thấy linh kiện của rất nhiều khẩu súng đang nằm lặng lẽ trên mặt đất... Bọn họ chỉ nhớ trước mắt chợt hoa lên... Ngay sau đó khẩu súng trong tay bọn họ biến mất... Trong phút chốc, chúng biến thành từng linh kiện rơi trên mặt đất! Tất cả những điều này diễn ra quá nhanh! Chỉ có một, hai giây ngắn ngủi! Bọn họ nhìn về phía Trần Xuân Độ khó giấu được được sự chấn động và hoảng sợ! Bọn họ vẫn còn khiếp sợ không sao hoàn hồn được... Tốc độ của Trần Xuân Độ... là tốc độ của loài người sao? Ngay cả bọn họ cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng mờ thoáng qua, hoàn toàn không thấy rõ được! Một lát sau, ánh mắt những đặc công này nhìn về phía Trần Xuân Độ càng thêm khó tin... Bọn họ rất thành thạo về súng ống tất nhiên biết muốn tháo những khẩu súng này trong chớp mắt... vậy phải hiểu rõ về súng ống... như cơ thể của mình mới có thể làm được! Mà bây giờ, súng của tất cả đám người bọn họ đều bị Trần Xuân Độ tháo ra trong thời gian ngắn... Đây gần như là chuyện không thể nào làm được! Theo bọn họ thấy, căn bản không có khả năng hoàn thành được điều này! Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh... Những đặc công kia nhìn Trần Xuân Độ, hơi thở dần trở nên gấp gáp, vẻ mặt nghiêm trọng. "Tôi ghét nhất là người khác cầm súng chỉ về phía tôi." Trần Xuân Độ thản nhiên nói nhưng giọng điệu thản nhiên này lại không hề làm cho đám đặc công kia cảm thấy thoải mái! "Dừng tay!" Đúng lúc này, phía sau Trần Xuân Độ vọng tới một giọng nói mạnh mẽ lại đầy tức giận phá tan sự yên tĩnh ngắn ngủi này. Sau khi những đặc công kia nghe được giọng nói quen thuộc này, trái tim chợt đập mạnh. Tất cả đều nhìn lại theo tiếng kêu. Lúc bọn họ nhìn thấy bóng người ngồi dậy kia... sắc mặt đột nhiên cứng đờ! Trần Xuân Độ quay đầu, nhìn thấy trạm trưởng Lý ngồi dậy thì nhếch môi cười vô lại, huýt sáo nói: “Ông già, đỡ hơn rồi à?" Người kia tất nhiên là trạm trưởng Lý. Lúc này ông ta ngồi trên giường nhìn về phía Trần Xuân Độ mỉm cười: “Tôi đỡ hơn nhiều rồi, cũng may nhờ có cậu đấy." "Trạm trưởng? Không phải anh... sao có thể như vậy được?" Bò Cạp chấn động nhìn trạm trưởng Lý và liên tục hít sâu! Dù thế nào Bò Cạp cũng không dám tin bóng người ngồi dậy kia lại là trạm trưởng Lý! Trạm trưởng Lý trước đó kiểm tra thấy sức sống không ngừng suy yếu đã sống lại! Điều này làm hầu hết mọi người đều chấn động, mãi hồi lâu vẫn không có phản ứng gì, trong lòng khó có thể bình tĩnh được. Trong đám người chấn động chỉ có một người vô cùng bình tĩnh như đã đoán trước được tất cả những điều này, người đó chính là Trần Xuân Độ. Những đặc công tinh anh trước đó còn đằng đằng sát khí với Trần Xuân Độ đã vội vàng vây quanh trạm trưởng Lý, quan tâm tới tình trạng của ông ta. Trạm trưởng Lý giờ phút này hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người... Lúc này mới qua mấy phút ngắn ngủi, ông ta đã giống như thay da đổi thịt, cũng không còn dáng vẻ hấp hối trước đó nữa, gương mặt hồng hào, giọng nói cũng vang dội... Điều đó với ông già da bọc xương nằm trên giường mấy phút trước... giống như hai người khác nhau! "Trạm trưởng Lý, thật sự là ông sao?" Từng người đặc công vây quanh bên cạnh trạm trưởng Lý, tranh nhau hỏi. Bò Cạp cũng lao tới, chấn động, ngây người quan sát trạm trưởng Lý, hoàn toàn bối rối, mãi vẫn không có phản ứng gì! Trạm trưởng Lý bây giờ không giống với người bị thương nặng, bị đánh gãy chân... hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ giống như bị thương nặng... thậm chí tinh khí thần còn muốn dồi dào hơn cả lúc mới quen! Dù thế nào Bò Cạp cũng không thể ngờ được, anh ta chưa từng gặp qua tình huống này! Bò Cạp bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Trần Xuân Độ, thấy nụ cười giễu cợt của anh thì chợt căng thẳng, lúc này mới chợt hiểu ra... mình trúng bẫy của anh! Mà chuyên gia kia càng hít thở dồn dập, hai mắt trợn trừng nhìn trạm trưởng Lý như cái xác không hồn vậy, bước đi từng bước về phía ông ta: “Sao có thể như vậy được... Điều căn bản trái với kiến thức y học thông thường!" Chuyên gia đi tới bên giường, cẩn thận quan sát tình trạng cơ thể của trạm trưởng Lý... Sau khi có kết quả, ông ta hoàn toàn đờ đẫn, ngơ ngác nhìn trạm trưởng Lý, trong lòng khó có thể bình tĩnh được! Thân là chuyên gia hàng đầu về y học ở thành phố T... ông ta chưa từng thấy qua tình huống này! Mấy phút trước, trạm trưởng Lý còn đang kề cận với cái chết... Mà bây giờ đã khỏe như vâm, sức lực tràn trề, hoàn toàn không giống với một người từng bị thương nặng! "Trên y học, điều này căn bản không thể giải thích được..." Chuyên gia chấn động thì thầm tự nói với mình. Ông ta quay đầu nhìn về phía Trần Xuân Độ với vẻ mặt khó có thể tin nổi hỏi: “Rốt cuộc cậu đã tiêm gì cho ông ta vậy?" "Thứ ông ta cần nhất." Trần Xuân Độ liếc nhìn trạm trưởng Lý và thản nhiên nói. "Không thể nào. Trò lang băm của cậu làm sao có thể thật sự có tác dụng được!" Chuyên gia nghiến răng. Ông ta trước sau vẫn không biết Trần Xuân Độ rốt cuộc dùng thủ đoạn gì... Trước đó ông ta vẫn giễu cợt Trần Xuân Độ là lang băm, bây giờ Trần Xuân Độ lại dùng trò lang băm này để vả mặt ngược lại ông ta! Chuyên gia thầm run rẩy, nếu chuyện này truyền đi... ông ta tuyệt đối sẽ mất hết mặt mũi... Từ nay về sau sẽ trở thành trò cười trong giới y học thành phố Y, thậm chí rất có thể trở thành trò cười trong cả nước! "Người không biết không sợ... kiến thức y học Đông y uyên thâm rộng lớn, kéo dài suốt mấy ngàn năm nhưng đến trong miệng của ông lại trở thành trò lang băm... Y học phương Tây tất nhiên mới mẻ độc đáo thần kỳ... Nhưng ông cho rằng y thuật do tổ tiên truyền lại hoàn toàn vô dụng sao?" Trần Xuân Độ cười giễu cợt, thản nhiên nói: “Tôi dùng kim châm tạm thời kích thích tiềm lực sống của ông ấy, giữ lại một hơi thở cho ông ấy, sau đó rót thêm thuốc chứa sức sống dồi dào, sao lại không có tác dụng được?" "Trung Tây kết hợp, đây mới thực sự là y thuật vĩ đại... Nếu ông có cơ hội ra nước ngoài mở mang tầm mắt sẽ biết những toa thuốc y thuật cổ xưa bị thất truyền của Trung Quốc chúng ta được vô số cơ sở chữa bệnh đứng đầu ở nước ngoài nghiên cứu, ông lại ở đây tự mãn, không hiểu còn cứ thích giả vờ hiểu." Giọng điệu Trần Xuân Độ bình tĩnh nhưng truyền rõ ràng vào trong tai mỗi người ở mặt ở đây giống như tát mạnh vào mặt của chuyên gia và Bò Cạp! Chuyên gia nghiến răng nghiến lợi, mặt vừa nóng vừa đỏ. Mỗi câu Trần Xuân Độ nói ra đều giống như từng cái kim sắc bén đâm vào trái tim ông ta, làm ông ta không nói được lời nào! Trạm trưởng Lý ngồi ở trên giường nghe Trần Xuân Độ nói mấy câu cũng kinh ngạc, nhìn về phía Trần Xuân Độ hỏi: “Không ngờ cậu còn biết về y thuật?" Trần Xuân Độ khiêm tốn cười: “Tôi không biết nhiều lắm, chỉ hiểu sơ thôi." Chuyên gia nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt không ngừng thay đổi. Ông ta nghe Trần Xuân Độ và trạm trưởng Lý nói chuyện lại càng tức giận hơn, dường như muốn nôn ra máu! Hiểu sơ thôi? Mẹ nó, đây là hiểu sơ thôi sao? Cậu nói đạo lý rõ ràng đâu ra đấy... mẹ kiếp còn giả vờ khiêm tốn! Chuyên gia đứng ở đó, hai mắt biến thành màu đen, bị mấy câu nói của Trần Xuân Độ chọc cho tức muốn ngất đi! Ông ta tức tới mức sắp nôn ra máu, gần như một phật xuất thế hai phật thăng thiên! "Không thể nào! Theo lời cậu nói, dùng kim châm để điều trị cơ thể người làm sao có thể giữ lại được một hơi thở cuối cùng, càng không thể nào kích thích tiềm năng sống!" Chuyên gia nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, gằn giọng nói ra từng từ từng câu, hai mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn. Ông ta không phục, trước sau vẫn không tin lĩnh vực mà mình luôn kiêu ngạo lại bị Trần Xuân Độ vô tình nghiền ép!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]