“Mạnh như vậy sao?” Lê Kim Huyên mày nhíu lại, cô ta từng xem lý lịch của Tô Loan Loan, lý lịch của Tô Loan Loan rất đẹp, xuất thân từ chiến đội của nước C, đảm nhiệm chức phó đội trưởng, giành được vô số giải thưởng, chấp nhận không ít nhiệm vụ, không biết đã cứu viện nước C bao nhiêu lần. Loại lý lịch này, đủ để coi thường tất cả các công ty vệ sĩ của nước C, phóng mắt khắp nước C, rất khó chọn ra vệ sĩ lợi hại hơn Tô Loan Loan. Ở trong mắt Lê Kim Huyên, cô gần như chưa từng thấy ai mạnh hơn Tô Loan Loan. Mà lúc này, thành phố T lại có một người thần bí trống rỗng xuất thế, cường thế máu tắm cả khách sạn, giết chết Lê Thần Yên. Hơn nữa, Tô Loan Loan còn nói, người này mạnh hơn cô ta nhiều? Mạnh hơn nhiều, là khái niệm gì? Tô Loan Loan giải thích: “Tố chất chuyên môn của những đặc công hàng đầu ở bên cạnh Lê Thần Yên, không hề thua kém thành viên đội đặc chiến trước đây, thậm chí còn hơn một bậc... Nếu như để đội đặc chiến trước đây của tôi công chiếm khách sạn, cũng phải tốn không ít sức mới có thể xử lý được. Mà để một mình tôi đi, căn bản không làm được.” Lê Kim Huyên ngồi trên ghế, gương mặt xinh đẹp lộ ra nét trầm tư, cô ta đã không có tâm trạng ăn bữa sáng nữa, trong đầu của cô ta bỗng chốc nhảy ra từng hình ảnh, tự dưng xuất hiện bóng dáng của người thần bí kia. Lẽ nào là anh làm? Lê Kim Huyên thầm nói trong lòng, cô ta không tự chủ mà liên tưởng đến người thần bí đã giúp cô rất nhiều lần. Lần nào người thần bí đó cũng sẽ ra tay giúp đỡ vào thời khắc mấu chốt nhất, nhưng từ đầu đến cuối không có để lại bất cứ manh mối gì, cố ý không để Lê Kim Huyên biết thân phận của mình. Lê Kim Huyên nghĩ không hiểu, ở trong ký ức của cô ta, bản thân chưa từng kết giao với nhân vật có thực lực mạnh mẽ, vô cùng giàu có như người thần bí đó, sự ra tay của người thần bí mỗi một lần đều khiến trong lòng cô rất cảm kích, nhưng cũng càng lúc càng áy náy. Không có người thần bí đó, tập đoàn Lê Thị sớm đã không tồn tại nữa rồi, cô ta và Lê Duy Dương, đều không nhất định có thể sống đến bây giờ! Lần này, cũng là anh làm sao? Ở một bên, Tô Hiểu Vân hỏi: “Nếu sát thủ đó lợi hại như vậy, vậy thì tuyệt đối không thể vô danh, cô cảm thấy sẽ là ai?” Tô Loan Loan suy nghĩ, khẽ lắc đầu: “Cao thủ lợi hại giống như vậy, tôi thật sự không có ấn tượng gì.” Thần sắc của Lê Kim Huyên tối đi, ngay cả Tô Loan Loan cũng không có ấn tượng gì, sát thủ đó vậy mà khiêm tốn như vậy. “Loại cao thủ này còn có thể là ai, chắc chắn là tôi.” Đột nhiên, từ tầng hai có một giọng nói rất vô lại truyền đến. Mấy người Lê Kim Huyên nghe tiếng nhìn qua, nhìn thấy Trần Xuân Độ bơ phờ biếng nhác từ tầng hai đi xuống, khóe miệng còn treo nụ cười hơi vô sỉ. Đôi môi hồng nhuận của Tô Hiểu Vân nhếch lên lộ ra độ cong nhàn nhạt, nhìn sang Lê Kim Huyên. Mà Tô Loan Loan nhìn thấy Trần Xuân Độ sắc mặt lập tức lạnh đi vài phần... Cô ta vẫn để bụng chuyện của Irene, Irene tự dưng mất tích, cô ta mãi không liên lạc được với cô ấy, khiến cô ta đem tất cả nghi ngờ dồn hết lên người Trần Xuân Độ. Cô ta từng chấp hành vô số nhiệm vụ, phá được vô số vụ án, khiến vô số phần tử khủng bố thích gây rối không còn lời để biện minh, nhưng từ đầu đến cuối lại không thể vạch trần thân phận lừa đảo của Trần Xuân Độ... Hết lần này đến lần khác ăn thiệt trước mặt Trần Xuân Độ. Mà Trần Xuân Độ, nhìn trông rất bình thường không có gì kỳ lạ, chỉ là một kẻ mặt dày, khiến Tô Loan Loan không tìm được một chút sơ hở. Lê Kim Huyên nhìn sang Trần Xuân Độ, gương mặt xinh đẹp lạnh đi, khóe miệng của Trần Xuân Độ treo nụ cười tự tin, rơi vào trong mắt của Lê Kim Huyên, lại trở nên không biết xấu hổ. Lê Kim Huyên tự nhiên sẽ không tin lời nói nhăng cuội của Trần Xuân Độ, Tô Loan Loan nói rất rõ ràng, loại cao thủ tuyệt thế này, cho dù ở nước C cũng tìm không được mấy người. Lê Kim Huyên chế giễu: “Lê Thần Yên là anh giết? Dựa vào anh? Cửa lớn của khách sạn anh đều chưa bước vào được!” Tô Loan Loan gật đầu, bổ sung: “Trong khách sạn Lê Thần Yên ở, bày bố phòng thủ của những vệ sĩ đó tuyệt đối là chuyên nghiệp hàng đầu, nếu muốn công đánh bình thường, ít nhất phải tốn thời gian và nhân số gấp mấy lần, anh biết công phá như nào?” Trần Xuân Độ bĩu môi: “Cái này không phải rất đơn giản sao, dụ toàn bộ người ra ngoài không phải là được rồi sao.” Tô Loan Loan nghe thấy lời của Trần Xuân Độ thì sững ra, sau đó đều bị lời của Trần Xuân Độ chọc cười: “Bọn họ là đồ ngốc sao? Cả ổ xuất động? Anh không hiểu bọn họ, còn không biết ngại mà nói anh giết Lê Thần Yên.” Sắc mặt của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, anh lười tranh cãi tiếp, diệt Lê Thần Yên, anh ngay từ đầu không định kể công với Lê Kim Huyên... Anh chỉ là vì bảo vệ Lê Kim Huyên, nhà họ Lê hiếp người quá đáng, Lê Thần Yên quá ngang ngược hống hách rồi, anh không nhịn nổi được nữa mà thôi. Chỉ cần Lê Kim Huyên có thể bình yên, đây là nhiệm vụ hàng đầu của anh, bất luận là Thiên vương Lão Tử, là thần hay quỷ, chỉ cần dám có bất kỳ dự định không tốt với Lê Kim Huyên, đều không thể rời khỏi thành phố T! Trần Xuân Độ nhìn sang Lê Kim Huyên, trong mắt mang theo tia dịu dàng cưng chiều, vì Lê Kim Huyên, anh đã chọn ở ẩn, từ bỏ một thế giới rộng lớn ở nước ngoài! Mà ánh mắt của Trần Xuân Độ, rơi vào trong mắt của Lê Kim Huyên, lại trở nên hèn mọn thô tục, khiến Lê Kim Huyên có hơi sởn tóc gáy, cực kỳ phản cảm. “Nhìn cái gì mà nhìn, lưu manh.” Lê Kim Huyên khẽ nói, co về bên cạnh, tiếp tục cúi đầu ăn sáng. Khóe miệng của Trần Xuân Độ lộ ra ý cười thâm ý, ăn một cái sandwich, uống một ngụm sữa bò. Đột nhiên, ánh mắt của anh rơi vào giữa khe hở của chiếc sandwich, anh đưa tay, cẩn thận rút ra một sợi tóc dài màu đen! Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm sợi tóc đen mềm mượt chỉ có của con gái này, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn sang Lê Kim Huyên, hỏi: “Kim Huyên, sandwich này là em làm sao?” Lê Kim Huyên không khách khí hừ lạnh một tiếng: "Mua ở bên ngoài.” “Ồ... Vậy tại sao trong chiếc sandwich lại có cái này?” Trần Xuân Độ nhấc lên sợi tóc đen nhánh, rất thâm ý nhìn sang Lê Kim Huyên. Lê Kim Huyên nhìn thấy sợi tóc đen trong tay Trần Xuân Độ, gương mặt xinh đẹp cứng lại, trong đôi mắt vô cùng mị hoặc vụt qua một tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã cố trấn định lại, giải thích: “Tôi làm sao mà biết?” Tô Hiểu Vân ở một bên, nhìn cuộc đối thoại giữa Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, ánh mắt thêm vài phần ý cười. “Kim Huyên, em làm thật sự rất ngon.” Đột nhiên, Trần Xuân Độ mở miệng, xé toạc lời nói dối của Lê Kim Huyên! Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên cứng lại, bỗng đứng dậy, cầm chiếc sandwich trong đĩa đập mạnh vào mặt Trần Xuân Độ. “Bụp!” Cả gương mặt Trần Xuân Độ dinh đầy tương cà, trông vô cùng nhếch nhác. “Đồ thần kinh.” Lê Kim Huyên lạnh lùng mở miệng, sau đó xoay người, rảo bước đi lên tầng hai. Lê Kim Huyên vội vàng trở về phòng ngủ của mình, dựa trên cánh cửa, gương mặt trắng trẻo tinh tế xuất hiện tia ửng đỏ hiếm thấy, đỏ bừng như trái cà chua, khiến tổng giám đốc nữ thần luôn lạnh lùng, lúc này nhìn trông phong tình quyến rũ hơn bình thường nhiều. Trần Xuân Độ cầm chiếc sandwich xuống, buồn bực lẩm bẩm: “Một chiếc sandwich mà thôi, có gì phải ngại...” “Đây là lần đầu tiên cậu ấy làm sandwich thì anh đã vạch trần cậu ấy.” Tô Hiểu Vân mỉm cười, rất ý vị mở miệng, ở trong vẻ quẫn bách của Trần Xuân Độ, thản nhiên đứng dậy, cũng đi lên tầng hai. Mà Trần Xuân Độ, sau khi nghe thấy lời của Tô Hiểu Vân đều ngốc rồi, mặt mày quẫn bách, anh ngây ngốc nhìn bóng lưng của Tô Hiểu Vân, một lúc sau mới phản ứng lại, thần sắc kích động... Anh ta không ngờ, đây vậy mà là lần đầu tiên của Lê Kim Huyên, chẳng trách sẽ xấu hổ ngại ngùng như vậy... Điều này cũng tức là nói, anh đã ăn bữa sáng đầu tiên do chính tay Lê Kim Huyên làm! Bản thân Trần Xuân Độ cũng rất bất ngờ, anh không ngờ mình may mắn như vậy, nếu không phải hôm nay anh dậy muộn, anh gần như không thể thưởng thức được bữa sáng do chính tay Lê Kim Huyên làm rồi! Trần Xuân Độ chìm đắm trong hạnh phúc không thể tự thoát ra được, dáng vẻ này của anh nếu như chụp lại gửi ra nước ngoài, tuyệt đối sẽ khiến người đứng đầu của các vùng miền, quốc gia sốc nặng... Đường đường là Long Vương, sơn hào hải vị gì mà chưa từng nếm thử, đồ ăn quý hiếm đứng đầu thế giới, đầu bếp nổi tiếng nhất, không gian bữa ăn ưu nhã nhất... anh đâu phải chưa từng thử, theo lý mà nói trên thế giới này rất khó có mỹ vị gì có thể đả động được đến anh. Kết quả những người đó không thể ngờ, hiện nay, một bữa sáng do một người đẹp tổng giám đốc nhỏ bé của thành phố T làm, mang đến sự vui vẻ và hạnh phúc cho Trần Xuân Độ, vậy mà vượt xa những mỹ vị trước kia! Giá thành của những nguyên liệu hàng đầu đó đều là con số trên trời, là con số gấp vô lần bữa ăn sáng này... Nhưng ở trong mắt của Trần Xuân Độ, căn bản không thể so sánh! So với chiếc sandwich mà Lê Kim Huyên làm, những đồ ăn không khác đồ ăn của chó kia Trần Xuân Độ sớm đã chán ngấy, đều không thể khiến nội tâm của anh dậy sóng! ... Yên Kinh, Lê phủ. Các căn biệt thự xa hoa của Yên Kinh chủ yếu là kiểu tứ hợp viện, một căn tứ hợp viện trong đó từ bên ngoài nhìn trông rất bình thường và không có chỗ nào nổi bật. Nhưng trước cửa căn tứ hợp lại treo tấm biển, lại đủ chấn động một phương. Nhà họ Lê ở Yên Kinh! Rất khó khiến người ta tưởng tượng được, từ trong căn tứ hợp viện này, vậy mà có hai anh em, đã trở thành nhân vật nổi tiếng gây chấn động Yên Kinh. Một người thương trường như hổ, được mệnh danh là kỳ tài trong giới thương nghiệp, tương lai có hy vọng trở thành nhân vật truyền kỳ trong giới thương nghiệp Yên Kinh. Một người khác quan trường như rồng, rất được các nhân vật lớn thích và coi trọng, thiên phú dị bẩm, được người ta đồn đoán sẽ có một ngày gánh trọng trách lớn lao, trở thành nhân vật đầu não có sức ảnh hưởng lớn. Hai anh em, một tối một sáng, ở các lĩnh vực khác nhau tỏa ra ánh sáng lấp lánh, mà nhà họ Lê vốn thực lực hùng hậu, sau khi xuất hiện hai nhân vật tài giỏi như Lê Thần Vũ Lê Thần Yên, càng được cho là đã đạt tới đỉnh huy hoàng trong lịch sử của nhà họ Lê! Chỉ cần Lê Thần Vũ Lê Thần Yên trưởng thành, nhà họ Lê sẽ mở ra thời kỳ cường thịnh ngoài sức tưởng tượng, thậm chí rất có khả năng, bước chân vào hàng ngũ gia tộc đỉnh tiêm của Yên Kinh! Bởi vì Lê Thần Vũ và Lê Thần Yên thiên phú quá mạnh, có thể nói là tiềm lực vô hạn, được quá nhiều người xem trọng. Nhưng ai ngờ, có một ngày, tương lai sẽ lại biến hai thần thoại thành... một người chết một người tàn phế! Điều này thật sự là đả kích đối nặng nề nhất đối với nhà họ Lê! Mà lúc này, nhà họ Lê chưa có nhận được tin tức này... Bởi vì người bên cạnh Lê Thần Yên chết hết. Lê Thần Yên, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với nhà họ Lê ở Yên Kinh. Trong viện, Lê Thần Vũ ngồi ở trong sân, yên lặng nhìn lồng chim treo ở trước mặt. Trong lồng chim, một con chim hoàng yến tung tăng nhảy nhót, tiếng kêu hót lanh lảnh êm tai khiến thần sắc của Lê Thần Vũ âm trầm. Sau khi trở về từ thành phố T, Lê Thần Vũ cũng không có bước ra khỏi cái sân này, gương mặt tuấn lãng nhiều thêm vài vết sẹo dữ tợn, ẩn sau mái tóc dài màu đen. Mặt mũi của anh ta, từ đầu đến cuối lượn lờ một tia âm trầm. Hai người hầu nữ yên lặng đứng ở đằng sau Lê Thần Vũ, buông thõng tay... bọn họ phụ trách chăm sóc ăn ở của Lê Thần Vũ, khoảng thời gian này, bọn họ tận mắt nhìn thấy, một kỳ tài xuất chúng luôn hăng hái trước kia, sau khi từ thành phố T trở về, tựa như biến thành một người khác, giống như một kẻ vô dụng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]