Lúc này Lê Kim Huyên đã uống say chuếnh choáng, trên gương mặt xinh đẹp trắng muốt tinh xảo nổi lên một màu đỏ ửng, thẹn quá hoá giận: “Chẳng lẽ anh lại cảm thấy anh xứng với tôi sao? Ngay cả công ty anh cũng không có, đến môn đăng hộ đối cũng không có!”
Lê Kim Huyên rất tức giận, cô suy nghĩ cho Trần Xuân Độ như thế, ai ngờ kết quả tên nhóc này không hiểu tình cảm của cô.
Có lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ sói, đương nhiên loại cảm giác này không hề dễ chịu.
Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, không biết là do nguyên nhân tức giận bây giờ hay là do bình Laffey kia mà trên khuôn mặt tinh xảo trắng noãn kia của Lê Kim Huyên bây giờ lại đỏ rừng rực như quả táo chín, không còn sót lại một chút dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng như ngày thường, thở phì phò nhìn Trần Xuân Độ, nhếch đôi môi đỏ lên, dáng vẻ đó trông vô cùng đáng yêu.
Đôi mắt của Trần Xuân Độ tỏa ra ý cưng chiều, cười mỉa một tiếng.
Anh cũng không có công ty sao? Mà cho dù chuyện làm ăn ở nước ngoài của anh có lớn thế nào đi nữa, hai ngày nay chỉ riêng công ty lấy được từ Lê Thần Vũ ở nước C thôi cũng nhiều vô số kể.
Nếu như Lê Kim Huyên biết được quy mô làm ăn ở nước ngoài của anh thì cô sẽ hoàn toàn giật mình, vốn dĩ cũng không tin đó là tài sản của Trần Xuân Độ.
“Đương nhiên là anh có công ty, chỉ là em không biết mà thôi.” Trần Xuân Độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phe-vat/766522/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.