Lâm Trinh Tuyết ở đầu bên kia điện thoại cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nếu không phải bộ phận kỹ thuật của tập đoàn tận tâm làm việc, có thể cũng phải đến sáng sớm hôm sau mới biết được.
Sau khi cúp máy, khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp như mài giũa của Lê Kim Huyên đã thay bằng vẻ lo lắng mơ hồ.
“Sao vậy?” Mẹ của Lê Kim Huyên, Lý Hương Tràm, nhìn thấy Lê Kim Huyên nghe máy xong thì đột nhiên mất bình tĩnh, quan tâm hỏi.
Lê Kim Huyên nói ra nguyên do, ngay lập tức biến bầu không khí vốn đang vui vẻ của bữa cơm tối rơi vào trầm lắng.
Ngay cả Lê Duy Dương cũng không có tâm trạng ăn cơm, nếu bí mật của tập đoàn Lê thị bị lộ ra ngoài, nhất định sẽ là một đòn chí mạng đối với tập đoàn Lê thị.
Nếu bị đối thủ cạnh tranh cùng ngành nắm bắt cơ hội, thậm chí có thể khiến tập đoàn Lê thị lập tức bị sụp đổ!
Bữa tối hoàn toàn im lặng, chỉ có Trần Xuân Độ, như thể không nghe thấy gì, vô tư không để ý đến, cúi đầu vừa ăn vừa uống.
Cuối cùng Lê Kim Huyên không thể nhịn được nữa, xì một tiếng, nâng dép lên giẫm mạnh vào chân Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ đột nhiên ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên, bàn tay dính đầy dầu mỡ đặt đùi gà xuống, lau miệng, cười hờ hững: "Chú Lê, có câu nói rất hay, xe tới trước núi tất có đường, không ăn cơm no, nào có sức làm việc."
Trần Xuân Độ nói xong lại cúi đầu gắp một miếng thịt gà rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phe-vat/766515/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.