"Sau này em sẽ biết." Vẻ mặt Trần Xuân Độ đầy lạnh nhạt, giọng điệu thâm sâu.
Nhưng trong mắt Lê Kim Huyên, cô đương nhiên là không để ý tới Trần Xuân Độ.
Ngay cả nguyên nhân mà Trần Xuân Độ cũng không nói với cô, mà lại muốn cô không được hợp tác với Metis, thì sao có thể tin chứ.
"Chẳng qua là muốn nhắc nhở một chút." Trần Xuân Độ cười nhạt rồi quay người rời khỏi phòng làn việc
"Anh biết cô ấy sao?" Đột nhiên Trần Xuân Độ dừng lại, một giọng nói lạnh như băng từ đằng sau truyền tới.
Vẻ mặt Trần Xuân Độ cứng đờ, trong lòng nghĩ gay rồi, anh từ từ quay đầu lại, phát hiện đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn anh.
Trong lòng Trần Xuân Độ run lên, biểu lộ của Lê Kim Huyên đang không tốt nên khiến anh vội vàng nói: “Đương nhiên là không biết, chỉ là anh cảm thấy mặt cô ta, không giống một người tốt."
"Ra ngoài đi." Vẻ mặt Lê Kim Huyên hơi khựng lại, dùng giọng ra lệnh.
"Được."
Trần Xuân Độ như trút được gánh nặng liền thở nhẹ một cái, chạy ra khỏi căn phòng giống như đang chạy trốn.
Mà lúc Trần Xuân Độ đi ra khỏi căn phòng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lê Kim Huyên, miệng của cô hiện lên một đường cong đầy ẩn ý.
Lê Kim Huyên lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, gọi qua, rồi nói tiếng nước ngoài một cách lưu loát: “Tối nay có rảnh không? Đến chỗ tôi ăn một bữa, đón gió tẩy trần cho cậu."
……. Lúc gần tối, trong phòng riêng tư của khách sạn năm sao, Trần Xuân Độ ngồi cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phe-vat/766502/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.