Chương trước
Chương sau
“Anh nổi tiếng rồi?” Trần Xuân Độ ngạc nhiên... sao anh lại nổi tiếng?
Chuyện gì vậy... từ khi tới nước C, anh vẫn luôn khiêm tốn, đến giờ vẫn chưa tiết lộ thân phận... cho dù có người biết... cũng sớm chết rồi.
Mắt Trần Xuân Độ sâu thẳm, Lê Kim Huyên tức giận đưa điện thoại cho anh: “Anh tự xem chuyện tốt của mình đi!”
Mặc dù tối qua Lê Kim Huyên đã tha thứ cho Trần Xuân Độ, nhưng vừa nhìn thấy tin tức trong điện thoại, lửa giận ghen tuông trong lòng cô lại nhất thời sôi trào.
Trần Xuân Độ nhận lấy điện thoại, liếc nhìn màn hình, rồi sắc mặt nhất thời cứng đờ.
Chỉ thấy tiêu đề tin tức trong màn hình điện thoại, là bức ảnh Trần Xuân Độ đang đi thuê phòng khách sạn cùng Đường Nhu.
Không những thế, tiêu đề còn đính kèm rất nhiều hình ảnh của Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, còn giật tít rằng, người đàn ông thần bí cùng có quan hệ mờ ám với tổng giám đốc tập đoàn Lê thị và cô gái khác...
Trần Xuân Độ nhìn lướt qua, tiêu đề tin tức này đã bóp méo sự thật, làm anh không khỏi nổi giận.
“Ai đã làm chuyện này?” Trần Xuân Độ đặt điện thoại xuống, sắc mặt thâm trầm khó coi.
“Anh nói đi, nếu anh không trêu hoa ghẹo nguyệt, thì lấy đâu ra nhiều chuyện tồi tệ như vậy... còn liên lụy đến tôi nữa.” Lê Kim Huyên ngồi bên cạnh tức giận hừ lạnh.
“Giờ rất nhiều tin tức giải trí đều đăng tin hai người, chẳng bao lâu nữa, anh sẽ nổi tiếng ở thành phố T.” Tô Hiểu Vân nói: “Nhưng chuyện này không hề tốt cho anh.”
Trần Xuân Độ gật đầu, đúng vậy, anh sớm đã che giấu thân phận khi tới nước C, nhưng giờ lên tiêu đề, thì anh sẽ càng nguy hiểm khi bị bại lộ.
Bản thân anh thì không sao, nhưng anh sợ, Lê Kim Huyên, Tô Hiểu Vân, thậm chí là cả thành phố T đều bị anh liên lụy, kéo vào những chuyện không liên quan.
“Có lẽ chuyện này là do Lê Thần Vũ làm.” Trần Xuân Độ nói: “Nhưng không sao, anh sẽ đối phó anh ta.”
“Anh đối phó anh ta?” Lê Kim Huyên liếc nhìn Trần Xuân Độ, cười nói: “Anh nên tỉnh lại đi, anh ta có nhà Lê chống lưng đấy, tôi sẽ nghĩ cách bảo phòng quan hệ công chúng giải quyết chuyện này.”
Nhưng Trần Xuân Độ lại lắc đầu nói: “Nếu cậu Lê có thể dùng tin tức giải trí để bôi đen chúng ta, chẳng lẽ lại không nghĩ tới phòng quan hệ công chúng? Anh ta không phải tên ngốc, nên đã sớm chuẩn bị ổn thỏa việc đối phó với phòng quan hệ công chúng rồi.”
“Vậy anh nói thử xem chúng ta phải làm thế nào?” Lê Kim Huyên khoanh tay trước ngực, nhíu mày không vui.
Chuyện này bắt nguồn từ Trần Xuân Độ, giờ anh còn chỉ tay năm ngón, gạt bỏ lòng tốt của cô.
“Tổng giám đốc Lê, em hãy tin anh, anh có thể giải quyết ổn thỏa vụ này.” Trần Xuân Độ nói sâu xa.
“Câu này là do anh tự nói đấy, nếu anh không giải quyết ổn thỏa, thì toàn bộ tập đoàn Lê thị sẽ bị ảnh hưởng.” Lê Kim Huyên nói.
Lê Kim Huyên là gương mặt đại diện của tập đoàn Lê thị, tương đương với hình tượng người phát ngôn, nếu hình tượng của cô bị tổn hại, thì tập đoàn cũng bị bôi nhọ.
Như vậy vụ này sẽ biến tướng thành bôi nhọ danh dự tập đoàn Lê thị.
Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng hoàn toàn không tin tưởng, anh có thể giải quyết ổn thỏa vụ này.
“Kim Huyên, không bằng cậu cho anh ấy một cơ hội, trải qua chuyện lần trước, chúng ta thật sự chỉ có thể tin tưởng mấy người, nói không chừng phòng quan hệ công chúng của cậu cũng bị tên họ Lê đó mua chuộc rồi.” Tô Hiểu Vân nói, bắt đầu nói giúp Trần Xuân Độ.
“Được, vậy tôi tin anh lần này, tốt nhất là anh đừng phá hỏng chuyện này nữa.” Lê Kim Huyên nghĩ ngợi một lúc, rồi quyết định cho Trần Xuân Độ cơ hội này.
Cô cần phải nghĩ cho công ty, tất nhiên phải cân nhắc thận trọng.
Lê Kim Huyên ăn xong mấy miếng, rồi đứng dậy, cầm một bịch sandwich bỏ vào túi, nhẹ nhàng nói: “Tôi ăn no rồi, tôi tới công ty đây.”
Nói xong, Lê Kim Huyên đi lên lầu, thay một chiếc váy xinh đẹp, che đi đôi chân thon dài trắng nõn, từ trên tầng hai đi xuống, chiếc váy ôm sát vào người, lộ ra đường cong thoắt ẩn thoắt hiện, càng mê hoặc lòng người.
Trần Xuân Độ nhìn theo bóng lưng xinh đẹp kia, khẽ mỉm cười, vóc dáng yểu điệu quyến rũ đó thật sự quá bắt mắt.
“Anh thật sự có thể khống chế toàn bộ dư luận ở thành phố T?” Tô Loan Loan đang ngồi bên cạnh bỗng lên tiếng hỏi.
“Tất nhiên rồi, chuyện nhỏ như con thỏ.” Trần Xuân Độ khẽ cười đáp.
Vẻ mặt Tô Loan Loan bình tĩnh, nhưng trong lòng lại tràn đầy nghi ngờ với Trần Xuân Độ, anh là tên lừa đảo hay nói dóc, nên cô sẽ không tin anh.
Nhưng lần này Tô Loan Loan rất tò mò, Trần Xuân Độ định dùng cách nào để tiếp tục lừa gạt Lê Kim Huyên?
Bọn họ chưa kịp ăn sáng xong, thì một người giúp việc bỗng chạy vào biệt thự, nói với Tô Hiểu Vân rằng: “Cô Tô, bên ngoài có người tìm cô.”
“Tìm tôi?” Tô Hiểu Vân nhướng mày, từ lúc cô đến ở nhờ biệt thự Lê Kim Huyên đến nay, vẫn chưa có ai chủ động tới tìm cô.
“Đúng vậy, người đó nói cậu ta quen biết cô, muốn giải thích chút hiểu lầm trước mặt cô.”
“Bà cho anh ta vào đi.” Tô Hiểu Vân gật đầu, đồng ý.
Chẳng mấy chốc, một bóng người cầm một bó hoa hồng đỏ tươi với 999 bông hoa đi vào trong.
Trần Xuân Độ tập trung nhìn, bó hoa hồng này rất lớn, gần như che khuất bóng dáng đó, ngay cả mặt cũng không nhìn thấy.
“Anh là ai?” Tô Hiểu Vân nghi ngờ hỏi.
“Hiểu Vân, là anh.” Bó hoa hồng vừa đặt xuống, bóng dáng chật vật, mặt mày xám xịt liền hiện ra.
“Anh?” Tô Hiểu Vân sửng sốt, vừa nhìn thấy Thẩm Hoài Phong, mặt cô nhất thời trở nên lạnh lẽo: “Anh tới đây làm gì?”
“Hiểu Vân, lần này anh tới để xin lỗi em.” Thẩm Hoài Phong cực kỳ áy náy, trịnh trọng cúi người nói.
“Anh cần gì phải xin lỗi?” Tô Hiểu Vân ngồi vắt chéo chân, cười khẩy.
“Hiểu Vân, anh đã nghiêm túc ngẫm lại rồi... tối qua những lời anh nói quá tổn thương người khác, mong em đừng để tâm đến những lời này.” Thẩm Hoài Phong khẽ nói: “Sau khi anh biết em đã có chồng, thì nhất thời nóng giận, dưới cơn kích động đã nói những lời không nên nói với em, em đừng nên để tâm đến những lời này...”
Thẩm Hoài Phong dè dặt nói, hoàn toàn không còn hống hách kiêu ngạo như trước nữa.
“Rốt cuộc anh bị gì vậy?” Tô Hiểu Vân nhíu mày, với sự hiểu biết của cô về Thẩm Hoài Phong, thì cô chắc chắn anh ta đã xảy ra chuyện.
“Chúng ta bị theo dõi rồi...” Thẩm Hoài Phong thở dài nói: “Tối qua, khi buổi họp lớp vừa kết thúc, anh đã nhận được một tin tức, nội bộ tập đoàn chia rẽ, rất nhiều đối tác bỗng ngừng hợp tác, nói không muốn hợp tác với công ty sắp phá sản... Tập đoàn nhất thời chết đứng, tất cả hạng mục hợp tác lúc trước đều trôi theo nước, tiền rót vào đó... cũng bị mất trắng.”
“Chúng ta bị kẻ thù theo dõi, nên chắc chắn bọn họ đã làm chuyện này.” Thẩm Hoài Phong nghiến răng nói: “Đừng để anh tra ra là ai, bằng không anh nhất định không tha cho người đó.”
“Rồi rốt cuộc anh tới đây để làm gì?” Tô Hiểu Vân nhướng mày, lạnh nhạt nói.
“Hiểu Vân, anh muốn em giúp anh, nghe nói công ty em đang tìm kiếm đối tác... anh muốn hợp tác với em...” Thẩm Hoài Phong cung kính cười nói: “Hiểu Vân tốt bụng như vậy, chắc chắn sẽ giúp anh...”
“Anh sai rồi, anh tìm tôi cũng vô ích thôi, anh đi đi.” Tô Hiểu Vân lạnh lùng từ chối.
“Hiểu Vân, cho dù em không nể tình anh cầu xin em, thì cũng phải nể đoạn tình cảm của chúng ta lúc trước, mà giúp anh một tay chứ? Nếu công ty anh thật sự phá sản, thì người phụ nữ trong nhà anh sẽ đá anh đi ngay.” Rõ ràng Thẩm Hoài Phong đã cuống lên rồi.
“Ồ, chẳng phải anh muốn bám vào phú bà à?” Tô Hiểu Vân cười khẩy: “Vậy thì anh đi tìm vị ở nhà anh đi, chứ tìm tôi làm gì? Người đâu, tiễn khách!”
“Tô Hiểu Vân! Được, cô được lắm!” Thẩm Hoài Phong nhất thời biến sắc, cực kỳ hung ác, trừng mắt nhìn cô: “Cô có giỏi thì cũng đừng để tôi tìm được cơ hội.”
Thẩm Hoài Phong thấy Tô Hiểu Vân không giải quyết được, thì ném mạnh ly thủy tinh trên bàn xuống sàn, rồi xoay người đi ra ngoài.
“Khoan đã!”
Một bóng người bỗng chặn trước cửa.
“Anh là ai” Thẩm Hoài Phong bất mãn liếc nhìn: “Ồ, là anh à, còn không mau tránh ra?”
“Anh làm vỡ ly thủy tinh này, nên phải bồi thường trước rồi mới được đi.” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói.
“Chỉ vỡ một chiếc ly thôi mà, bao nhiêu tiền?” Thẩm Hoài Phong hừ lạnh.
“Đây là bộ ly do Áo sản xuất, vỡ một chiếc thì mấy chiếc khác cũng không dùng được, tổng cộng 90 triệu.”
“90 triệu! Sao anh không cướp luôn đi?” Thẩm Hoài Phong nhất thời sửng sốt, tức giận quát.
“Một CEO nước ngoài như anh lương một năm tới hàng chục tỷ, mà không có nổi 90 triệu à?” Trần Xuân Độ cười mỉa mai, như một cái tát vô hình vả vào mặt Thẩm Hoài Phong, sắc mặt anh ta nóng bừng, sắp không còn chỗ dung thân nữa rồi.
Lương một năm tới hàng chục tỷ... nhưng đó là lúc trước! Giờ công ty anh sắp phá sản rồi, bình thường anh lại sống rất xa xỉ, nên gần như không giữ lại bao nhiêu tiền.
“Tôi nhớ kỹ hai người rồi... đôi cẩu nam nữ các người...” Sắc mặt Thẩm Hoài Phong trở nên dữ tợn khó coi, chưa kịp nói hết đã bị Trần Xuân Độ đá ra ngoài.
“Ồn ào.” Trần Xuân Độ lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Bảo vệ đâu, mau đuổi anh ta ra ngoài.”
Thẩm Hoài Phong bị ném ra ngoài xong thì Trần Xuân Độ lại quay về ngồi cạnh Tô Hiểu Vân, thấy cô rơi vào trầm tư thì cười hỏi: “Cô đang nghĩ gì thế?”
“Tối qua họp lớp vừa kết thúc, công ty anh ta đã bị người khác nhắm vào, anh không cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ à?” Tô Hiểu Vân đăm chiêu nói.
Tim Trần Xuân Độ đập mạnh, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh nói: “Chẳng phải chuyện này rất bình thường à, chắc chắn hạng người hống hách như anh ta sẽ gây thù chuốc oán với nhiều người, nên khó tránh khỏi việc có người nhắm vào anh ta.”
“Anh nói cũng đúng.” Tô Hiểu Vân gật đầu tán thành.
...
Cùng lúc đó, thành phố T nhanh chóng bị một tin tức giải trí bao phủ.
Tin bên lề này vốn chẳng có gì lạ, nhưng lại được một sức mạnh thần bí nào đó đẩy lên, rất nhiều nhà truyền thông giải trí tranh nhau đăng tải, chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, đã lên top 1 hot search.
Giờ trong văn phòng tổng giám đốc công ty truyền thông Đô Thị, Lâm Đỗ Hoa đang gọi điện thoại cười nói: “Cậu Lê, tôi đã làm theo lời cậu dặn, giờ chỉ cần người trong thành phố T lên mạng, thì hầu như đều biết tin tức này.”
“Ông làm rất tốt.” Đầu bên kia, giọng nói hờ hững sâu xa của cậu Lê nhẹ nhàng vang lên.
“Cậu Lê, sau này có chuyện tốt như thế, thì cậu nhất định phải gọi cho tôi.” Lâm Đỗ Hoa cúp máy xong, thì đắc ý gác hai chân lên bàn, tự rót cho mình một tách trà ngon.
Lê Thần Vũ gửi một bộ ảnh cho các tòa soạn và công ty truyền thông, để hôm sau bọn họ đăng tin, điên cuồng xào couple về chuyện này, là công ty giải trí lớn nhất thành phố T, tất nhiên truyền thông Đô Thị phải đứng mũi chịu sào, xông pha đi đầu.
Không có công ty truyền thông Đô Thị đi đầu, thì mấy tòa soạn và công ty truyền thông khác hoàn toàn không thể đẩy tin tức giải trí này lên top 1 hot search.
Hơn nữa Lê Thần Vũ cũng hứa cho Lâm Đỗ Hoa nhiều lợi ích, nên ông ta mới ra sức làm việc.
Đúng lúc này, bỗng có người gõ cửa văn phòng tổng giám đốc, thư ký Lâm Đỗ Hoa đi vào nói: “Tổng giám đốc Lâm, bên ngoài có người muốn gặp ông, nhưng anh ta không hẹn trước.”
“Cậu ta không hẹn trước thì cô còn cho vào làm gì, chỉ cần là người tép riu thì cứ đuổi ra ngoài.” Lâm Đỗ Hoa mất kiên nhẫn xua tay nói.
“Thế à? Nhưng giờ tôi đã vào rồi, ông định đuổi ra ngoài thế nào?” Văn phòng bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng, cả người Lâm Đỗ Hoa run lên, hơi sởn gai ốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.