Đám khách lạ kia đã bỏ đi rất xa cũng không để lại tấm danh thiếp. Nhưng danh tính họ để lại quả thực là một dấu hỏi chấm lớn khiến cho đám người trong Định Tự đều phải nhao nhác nên mà chen chúc ngưỡng mộ: 
"Không biết lão phu nhân có quan hệ gì với đám người kia?" 
"Bọn họ mang nhiều lễ vật tới như thế này là muốn bán cả gia sản hay sao?" 
Nhìn từng khối Ngọc Phỉ Thúy trạm đá tinh khiết lấp lánh trong ánh mặt trời cùng từng hàng gốm sứ thời niên đại không biết giá trị phải tính bằng bao nhiêu con số mới đủ như thế này cũng có thể ngầm hiểu rằng: phía sau đám người kia quả thực là một danh gia vọng tộc đáng mơ ước. 
Không phải khách quan ở nơi này chưa từng nhìn thấy những món đồ cổ vật giá trị như thế. Vấn đề nằm ở chỗ món đồ kia là được chứng kiến tận mắt, sờ tận tay từ đám người không muốn xuất đầu lộ diện lại mang nguyên cả một gia sản. 
Trong phút chốc cả gian nhà nhộn nhịp hẳn lên bởi những lời thì thầm. 
Định lão phu nhân thấy chuyện như vậy liền sai người đem hết số lễ vật kia về lại chính phòng, trong lòng thoáng rầu rĩ một chút: 
"Người đã tới đây rốt cuộc là mục đích gì?" 
Chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng giọng vang lên trong đám đông: 
"Ngoại trừ những đồ gốm kia ra thì số trang sức trong rương lễ... không giống với đồ mừng thọ cho lắm?" 
Phó Minh Nguyệt lên tiếng. Đây là tiểu thư lớn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-nhat-duoc/2814982/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.