Ngày 14-7.
Trác Tịch ở lại thành phố Cảnh này hơn ba tuần. Lịch trình thường ngày một chút cũng không thay đổi.
Buổi sang vòng qua Trung tâm mua sắm Diêu A một vòng 4 tiếng. Buổi chiều quay lại cũng ngắm chiếc đàn piano thêm 4 tiếng. Đến tối vô tình xuất hiện đến khi trung tâm đóng cửa mới rời khỏi.
Cứ như vậy mà Trác Tịch sắp chuyển thành nhân viên bảo vệ fulltime không được lương.
Còn Nguyên Huyền bất đắc dĩ thường xuyên thức dậy nửa đêm trả lời cuộc gọi tâm sự tìm chồng tương lai của bạn thân.
“Nguyên Nguyên! Thực sự anh ấy không xuất hiện.”
“Tớ đến phòng bảo vệ muốn xin lại đoạn video toàn cảnh, nhưng không được.”
“Đoạn nhân duyên này cứ thế như vậy kết thúc sao?”
“…”
Nguyên Huyền không trả lời hết. Dù sao cũng không có khoảng cách cơ hội trả lời. Chỉ việc nghe thôi cũng tốn khá sức.
Hiện tai, nhìn người đàn ông ngủ say nằm một nửa giường, cô có chút không biết nên phản ứng làm sao mới đúng.
—Anh là người đánh đàn hôm ấy?
—Anh là người đánh đàn trong trí nhớ của Trác Tịch?
—Anh là người cậu ấy đang tìm?
Dù hỏi như nào cũng vô cùng không hợp lý.
Lại càng chẳng nói đến hắn ta sẽ thừa nhận.
Dù sao con người này cũng có quá nhiều bí mật.
Chẳng cần nói đâu xa. Số tiền hắn bỏ ra để mua sính lễ kia cũng vượt quá tổng tiền vốn lưu động trong công ty Định Giao. Sau đó lại mua thêm một chiếc ô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-nhat-duoc/2814165/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.