Lôi Tư trấn một vùng hoang tàn. Trên mặt đất, hai cánh đại quân chiến đấu quên cả sống chết.
Lỗ tai của mỗi người có lẽ đã không còn nghe được âm thanh dư thừa nào nữa, trong tầm mắt đỏ như máu chỉ còn lại toàn là địch nhân, lực lượng của cá nhân mỗi binh sĩ phổ thông có vẻ nhỏ bé không đáng kể trong chiến tranh thế này. Nhưng lúc một cá nhân tan vào tập thể to lớn, thuận theo động tác và khí thế của tập thể, phảng phất có thể sinh ra một loại cảm giác không gì không phá được. Đây chính là sĩ khí!
Cho dù một lúc sau, ưu thế binh lực và chiến lực cao hơn của Xích U đã dần dần hiện ra, nhưng Ám Nguyệt dựa vào một cỗ sĩ khí dũng mãnh này vẫn có thể duy trì hăng hái chiến đấu như cũ.
Không trung, ngoại trừ tiếng rít gào tru tréo của song túc phi long, bốn cái bóng mỏng manh như mây khói không ngừng di chuyển, va chạm, biến chuyển thân hình.
Trên mặt Trác Thiết đã toát ra mồ hôi lạnh, thực lực của tên mặc áo choàng này rõ ràng chỉ là ma hoàng sơ đoạn, nhưng chính mình là ma hoàng trung đoạn lại bị khắc chế chặt chẽ, một thân phục hợp ma pháp cường đại lại không cách nào phát huy, hơn nữa chỉ cần hơi không để ý là sẽ bị đối phương cho một kích trí mạng.
Tên khốn kiếp này rốt cuộc có lai lịch gì? Vì sao phải trợ giúp Mejia? Vừa rồi nhìn hắn hình như còn có chút vướng mắc kỳ quái gì đó với Mejia mà…
Dù thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ma-gioi/1551271/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.