Lúc này Tả Thành mới chú ý tới Cừu Tứ, mặt mày tái mét, nặn ra một nụ cười: “Cừu Tứ, anh tới xem trò cười của tôi đấy phải không?”
“Nào dám.” Cừu Tứ không kiêu ngạo cũng không tự ti dần dần đi lại gần.
Cứ thế này mà giết Tả Thành ư?
Trong lòng Cừu Tứ có chút không cam tâm, nghĩ tới em gái, bị tên súc sinh ở trước mắt này làm nhục như thế, thật không chấp nhận nổi.
Em gái của anh ta chỉ là một người thiểu năng trí tuệ mà thôi, thế mà cái tên súc sinh này cũng có thể ra tay được.
Tuyệt đối không được để cho Tả Thành chết một cách dễ dàng.
“Mấy người ra ngoài trước đi, tôi có vài lời muốn nói riêng với cậu Tả.”
“Anh có cái gì thì cứ nói thẳng mẹ nó ra đi.” Tả Thành căn bản không coi Cừu Tứ ra gì, theo cái nhìn của anh ta thì Cừu Tứ chỉ là một con chó của nhà họ Tả mà thôi.
Cừu Tứ mỉm cười: “Cậu chủ à, lời mà tôi nói có liên quan tới chuyện ở Thành phố Giang Tư.”
“Hả?”
Tả Thành vừa sửng sốt vừa nghiến răng nghiến lợi, anh ta cực kì căm hận Giang Hải.
Không thể chờ đợi nữa cho bác sĩ và y tá đi ra ngoài, người còn chưa ra khỏi thì đã thúc giục Cừu Tứ nói chuyện rồi.
Quay đầu nhìn lại, Cừu Tứ nghiêng người về phía trước, nắm chặt con dao ở trong tay, các khớp tay trắng bạch ra, hơi hơi run rẩy.
“Cậu Tả, tôi từng gặp Giang Hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/3234665/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.