Phía sau, Harrai vẻ mặt tươi cười nhìn Giang Hải, dang hai tay ra muốn ôm.
Giang Hải lại cười nhạo cự tuyệt.
Trên người Harrai, có bệnh chung của người da trắng, mùi cơ thể, hơn nữa còn là loại mùi rất nồng.
Mặc dù đã xịt nước hoa, Giang Hải vẫn nhăn mũi.
Thời vừa bước vào thế giới hắc ám, Giang Hải từng có một thời gian rất hoài nghi, người da trắng và người da đen vì sao lại thích ôm như vậy.
Một ngày nọ, Giang Hải đột nhiên nghĩ ra.
Cái này không giống như thói quen của loài chó sao?
Ôm ấp nhau, ngửi ngửi mùi là biết thân phận của đối phương.
“Thật không ngờ, anh Giang quả nhiên đến đúng giờ.”
Thời gian tiến vào Cảnh Giới còn hai ngày nữa, Harrai trước sau vẫn chú ý đến động tĩnh của Giang Hải cũng là điều dễ hiểu.
“Anh Giang thân mến, đi dạo bên ngoài thành vài ngày, có thu hoạch gì không?”
Cười mà không phải cười, ngoài cười nhưng trong không cười, trên mặt Harrai mang theo ý châm chọc.
Giang Hải không khỏi mỉm cười, trên địa bàn của người Lập Dị, đương nhiên rất khó che giấu tung tích của mình.
Trừ phi Giang Hải có công năng đặc biệt, có thể tàng hình.
“Phong cảnh cũng khá được.”
Giang Hải qua loa một câu, lập tức hỏi: “Ngày kia, đi như thế nào?”
Harrai mỉm cười: “Ngày kia, sẽ có một chiếc xe đến đón anh.”
Giang Hải gật đầu, tỏ ý mình đã biết rồi.
Harrai lại nói: “Anh Giang thân mến, ngày kia đi Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/3234635/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.