"Đây chính là thứ mà cậu muốn.”
Giọng nói già nua vang lên, khuất trong một góc nào đó.
Lời nguyền rủa khiến cơ thể họ có những thay đổi bất thường, tuổi tác càng lớn càng đâm ra sợ ánh nắng mặt trời, tính cách cũng trở nên lập dị.
Chiếc bàn phía trước đặt một tấm linh bài màu đỏ tươi.
Chiếc thẻ nho nhỏ lại chứa đựng tu vi trọn đời của một đại sư.
Giang Hải sớm biết rằng, linh bài là thật, không có gì phải nghi ngờ.
"Ông muốn gì?" Giang Hải nheo mắt lại, họ hao tâm tổn sức như vậy, chắc chắn không phải vì tiền.
Rốt cuộc họ có bao nhiêu của cải, e rằng chính bản thân họ cũng không đếm được hết.
"Bản khắc đá!”
"Thật xin lỗi, tôi chưa từng nhìn thấy thứ đó.”
Giang Hải cười khẩy, người Lập Dị muốn lợi dụng điểm yếu để uy hiếp anh, nhưng tiếc là ông ta đã chọn sai mục tiêu.
Đối với Giang Hải, mặc dù linh bài là vật cần thiết, nhưng có thể giành giật, cũng có thể cướp đoạt, tuy nó quý giá, nhưng không phải là duy nhất.
Còn đối với người Lập Dị, Phúc Thự bản khắc đá là vật rất quan trọng, không thể thay thế cũng không thể mô phỏng làm lại nó.
Đế Vương được mệnh danh là thần của giới lái buôn Phương Đông, trước giờ không bao giờ chịu sự uy hiếp của người khác, anh thà bỏ mối làm ăn cũng không đời nào chịu thoả hiệp.
Làm ăn ra làm ăn, những thứ có giá trị ngang bằng nhau thì phải trao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/3234619/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.