Giang Hải không quan tâm Lão Đạo gì gì đó, nhìn 30 người trước mặt mình, anh im lặng bất thường.
“Tất cả đã sẵn sàng chưa?”
Kim Thâu rất hưng phấn, nhếch mép cười: “Anh Giang chỉ cần nói bọn em phải làm thế nào là được.”
Giang Hải cười nhẹ, nhìn bầu trời đêm đen kịt.
“Đừng trách tôi, nếu không tiêu diệt nhà họ Doãn, cô sẽ không bỏ cuộc.”
Giang Hải thực sự không hề hứng thú với việc tranh đấu thắng thua với những kẻ nhỏ bé như con sâu cái kiến này.
Nhưng, Doãn Thư luôn lợi dụng Giang Hải, luôn gây phiền phức cho anh, thậm chí còn muốn ra tay với Cố Uyển Như.
Cho nên, Doãn Thư phải chết, nhà họ Doãn, phải biến mất.
Cái chết của Doãn Bằng là do anh ta tự chuốc lấy.
Doãn Thư trả thù, cũng là điều dễ hiểu.
Kể từ sau cái chết của Doãn Bằng, Giang Hải và nhà họ Doãn như nước với lửa, không thể hòa hợp được nữa.
Lẽ ra Doãn Thư không nên nghĩ ra chuyện dùng tiền thưởng mua đầu của Giang Hải.
Tiền thưởng là 30 tỷ được công bố, rất nhiều người thèm muốn. Giang Hải sẽ phải nhận vô vàn quấy rối.
Vì tiền mà sẽ có không biết bao nhiều người mất đi lý trí, Giang Hải sợ rằng bản thân sẽ mệt chết vì giết người mất.
Càng sợ hơn nữa là một ngày nào đó Cố Uyển Như sẽ lại bị quấy rối.
Cho nên, hôm nay anh đến Danh Quận ngày chính là để giải quyết tận gốc vấn đề này.
Phương Đông không phải là một thế giới hắc ám, luôn phải có quy tắc và giới hạn.
Những chuyện giết người cướp của tuyệt đối không thể làm giữa ban ngày ban mặt.
Mà, nhà họ Doãn lúc này.
Doãn Thư chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, lờ mờ có thể nhìn thấy nội y bên trong.
Tà áo hở một hửa, và để lộ làn da trắng mịn mõn nà.
“Anh Phàn, lần này em gái gặp rắc rối, thực không còn cách nào khác, cho nên…. em chỉ còn cách nhờ anh giúp.”
Giọng Doãn Thư mềm mại và ngứa ngáy đến tận xương, khiến Phàn Cương nổi cả da gà.
Nhếch mép cười, ánh mắt dâm đãng nhìn qua vẻ mê hoặc hấp dẫn của Doãn Thư.
Chạm vào chiếc cằm, liếm đôi môi khô của anh ta, suýt chút nữa Phàn Cương không nhịn nổi mà bổ nhào lên.
“Em Doãn Thư, năm đó, anh được Nhật Đại Lão giúp đỡ, cho nên chuyện mà em nhờ, anh nói rồi thì chắc chắn sẽ làm được.”
“Chỉ là…”
“Haha, em cũng biết rồi đó, dạo gầy đây anh có chút túng bấn.”
“À, toàn là đổ hết vào người mấy cô gái kia thôi, nếu như có được một cô người yêu như em Doãn Thư đây, thì anh sao có thể ra ngoài ăn chơi đàng điếm nữa…”
Doãn Thư nở nụ cười quyến rũ, hai chân trùng xuống cọ vào nhau, trong ánh mắt lại không giấu được vẻ khinh thường,
“Em còn tưởng là chuyện gì cơ, vừa hay em cũng rất ngưỡng mộ anh, sau khi xong việc…. ha ha… anh phải đối xử tử tế với em đấy…”
Đưa tay ra, nắm lấy chân của Doãn Thư để lên chân của mình rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
Từ từ vuốt lên bắp chân, đùi…
“Anh Phàn, đừng vội.” Doãn Thư bật cười, nhưng không từ chối cái chạm nhẹ của Phàn Cương.
“Khả năng tối nay Giang Hải sẽ đến, tốt nhất anh nên giữ gìn thể lực.”
Nói xong, Doãn Thư đứng lên, sắc mặt cũng lạnh nhạt dần.
Muốn ngủ với cô ta, thì phải thể hiện bản lĩnh mới được.
Lúc này, Doãn Thư mới thực sự nhận ra rằng, một người phụ nữ xinh đẹp, sẽ có được lợi thế như thế nào từ cái ngoại hình xinh đẹp ấy.
Phàn Cương là cổ võ giả rất mạnh mẽ, đối phó với Giang Hải không thành vấn đề.
Nếu như Phàn Cương không thể đánh bại Giang Hải, thì anh ta cũng có thể câu giờ để cô ta trốn thoát.
Còn nếu như anh ta chết dưới tay Giang Hải, thì hậu quả sẽ khá là nghiêm trọng.
Doãn Thư là một người thông minh, mỗi bước đi đều tính toán kỹ lưỡng, cẩn thận.
Tính toán lợi dụng tất cả mọi người, Doãn Thư tuyệt đối phải làm những chuyện có lợi cho mình nhất.
Trong trận chiến lần này, bất kể là thắng hay thua, Giang Hải sống hay chết, Doãn Thư đều phải có lợi, hơn nữa quan trọng là bảo toàn tính mạng của chính mình.
Phàn Cương cười nhạt, ánh mắt không hề rời khỏi chỗ riêng tư của Doãn Thư.
“Lần này anh đến không chỉ một mình, mà còn đem theo 10 cao thủ nữa.”
“Thẳng nhóc tên Giang Hải này chắc chắn phải chết.”
“Chỉ là, 10 anh em này của anh, giá cũng không hề rẻ đâu.”
Doãn Thư trợn tròn hai mắt, từ cao trong miệng Phàn Cương thốt ra, chắc không phải là cao thủ bình thường: “ Một tỷ, còn chưa đủ sao?”
Tiền thưởng giết Giang Hải, Phàn Cương cũng biết không cần phải nhắc, Doãn Thư cũng sẽ đưa.
Tuy nhiên, thứ mà Phàn Cương muốn không chỉ có vậy.
Nếu nuôi Doãn Thư như một món đồ chơi của mình, hoặc là tìm một bộ phương pháp song tu nào đó, thì đúng là quá tuyệt vời.
“Đưa cho bọn họ một tỷ là đủ rồi. Nhưng còn anh… Doãn Thư, anh cũng không thể mất công đến đây, mà ngay cả tiền trà cũng không có đấy chứ?”
Trong đôi mắt của Doãn Thư lướt qua ý nghĩ muốn giết người.
Nhưng, cô ta đã che giấu rất tốt.
Những gì mà Phàn Cương nhìn thấy chính là sự quyến rũ của cô ta.
“Em sẽ thêm 200 triệu nữa, anh Phàn thấy thế nào, thỏa mãn chưa?”
Phàn Cương gãi gãi đầu mũi, nói đầy ẩn ý: “Doãn Thư, 200 triệu cũng được, tuy nhiên… hahah…. em phải ở bên cạnh anh ba năm.”
Trong ba năm, dù cô gái này có tốt đến mấy thì anh ta cũng chơi đủ rồi. Có lẽ, không cần lâu đến vậy, Phàn Cương đã có thể biến Doãn Thư trở thành gái ngành hạng cao cấp rồi.
Được ngủ một đêm với một cô gái đã tu luyện thành cổ võ giả tiểu thành, chắc chắn sẽ có rất nhiều cổ võ giả muốn thử một lần đấy.
Xét cho cùng, cổ võ giả rất kiêu ngạo, rất khó để thể tìm ra một cô vừa xinh đẹp lại vừa quyến rũ thế này.
“Ba năm…” Trong lòng Doãn Thư rất bối rối, cau mày suy nghĩ.
“Lâu quá!”
“Ba tháng còn có thể được.”
Đây chính là giới hạn của Doãn Thư.
Nếu như lúc này cô rời khỏi Danh Quận, thì vẫn có thể giữ được mạng sống, chỉ là nhà họ Doãn, mới vừa vào tay cô ta đã bị tiêu tan.
Để nắm được nhà họ Doãn trong tay, cô bằng lòng dùng ba tháng hầu hạ anh ta để đổi lấy.
Hơn nữa, thực lực của Phàn Cương rất mạnh và thế lực cũng rất được.
Tận dụng ba tháng này, nhà họ Doãn sẽ dễ dàng thu thập toàn bộ hai đạo hắc bạch ở Danh Quận.
“Oke, ba tháng thì ba tháng.” Phàn Cương nở nụ cười dâm đãng.
Mặc dù chỉ có ba tháng, nếu như cho Doãn Thư uống viên Tiêu Dao Hoàn, cô ta vẫn sẽ trở thành một đứa con gái ngoan ngoãn và dâm đãng thôi.
Anh ta đã huấn luyện rất nhiều phụ nữ rồi, tuy nhiên Doãn Thư lại có một thân phận đặc biệt hơn.
Hai người nhìn nhau cười, mỗi người đều có một ý nghĩ xấu xa.
30 phút sau, có hai nhóm người đứng ở trong sân nhà họ Doãn.
Một nhóm là người mà Doãn Thư triệu tập, một số người trong đó còn là cao thủ được tuyển với giá cao, ai nấy thực lực đều rất mạnh.
Nhóm 10 người còn lại là người mà Phàn Cương mang đến.
Đồng tử của Doãn Thư hơi co lại, cô ta biết Phàn Cương có thực lực vô cùng mạnh, nhưng không ngờ anh ta có thể lôi kéo được nhiều cao thủ cổ võ như thế.
Khi Doãn Thư nhìn thấy những người này, lòng tin giết được Giang Hải càng trở nên vững chắc hơn.
Trong đêm nay, Giang Hải nhất địch phải chết.
“Ngày này năm sau, chính là ngày giỗ của anh.”
Doãn Thư nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến lần đầu gặp Giang Hải đã làm nhục cô ta.
Anh thập chí còn ép cô ta uống thuốc khiến cô ta bị một nhóm người trong ngôi làng đó làm nhục.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, Doãn Thư lại nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta sẽ không bao giờ quên, một người đàn ông trong làng có làn da nhăn nheo và đốm đồi mồi.
Cô ta sẽ không bao giờ quên, một người đàn ông luộm thuộm toàn thân bốc mùi hôi thối đã bắt cô ta phải quỳ trên mặt đất, uống sữa với miệng há to như một con chó.
Cô ta không quên được và cũng không được quên.
Chính là vì Giang Hải khiến cô ta phải thay đổi, từ một cô gái thuần khiết trở thành một người phụ nữ dâm đãng như bây giờ.
Phàn Cương đứng bên cạnh Doãn Thư, một tay ôm eo cô ta một cách sỗ sàng.
Xuống dần, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ nẩy nở khiến người ta thèm nhỏ dãi.
“Hôm này, tất cả những kẻ nào bước vào cái sân này dù chỉ một bước, giết hết không tha.”
“Ngày mai chúng ta sẽ đến tỉnh Hải Đông, thậm chí là đến thành phố Giang Tư.”
“Các anh em, ở đó có tiền, phụ nữ và mọi thứ, mọi người sẽ vui vẻ đến mức quên luôn đường về.”
“Phụ nữ của Giang Hải, ai nấy đều da trắng hồng căng nuốt, bọn họ đang đợi các anh em đến.”
“Mọi người sẽ làm cho phụ nữ phải thất vọng sao?”
Hiện Trường đột nhiên nổ tung, những người này nóng lòng muốn đến thành phố Giang Tư, đặt chân đến mảnh đất đó, gặp những người phụ nữ ở đó, và coi mọi thứ ở thành phố Giang Tư là của riêng họ.
Phàn Cương nói đúng, là đàn ông không được nói không thể, càng không được khiến phụ nữ đã cởi áo chuẩn bị sẵn sàng phải thất vọng.
Tuyệt đối không, người đàn ông nhất định phải mạnh mẽ, phải đứng lên!
“Tuyệt đối không!”
“Hô….”
Với một tiếng hoan hô, ánh mắt của một đám người trở nên phấn khích và điên cuồng.
“Người chiến đấu với Húc Thiết? Anh ta rất mạnh sao? Đồ rác rưởi.”
“Người thiên táng Liên Thiệu, anh ta rất mạnh sao? Chẳng qua chỉ là con kiến thôi.”
“Hôm nay, chúng ta sẽ cho người của thành phố Giang Tư biết, ai mới là chủ nhân của Danh Quận.”
“Ai, là vua thực sự của Đông Quận.”
Những lời nói của Phàn Cương trầm bổng du dương và khiến mọi người không nhịn nổi, máu nóng sục sôi.
“Giết sạch người ở thành phố Giang Tư…..”
“Giết hết bọn họ….”
“Giết! Giết! Giết!”
Tinh thần của họ lên cao, tiếng gầm vang xa, chThái Lanng lòng người.
Nhìn đám người hăng hái như uống máu gà, khóe miệng Doãn Thư cong lên.
Giang Hải đã có Phàn Cương đối phó.
Những người còn lại thì do 10 người của Phàn Cương đối phó.
Tuy nhiên, những người bình thường Giang Hải đưa đến, Doãn Thư một mình dẫn những người khác đến dọn dẹp.
Bất kể nhìn từ góc độ nào, Giang Hải đều không còn cơ hội thắng.
Doãn Thư ngay lập tức đã có sắp xếp.
“Anh Phàn, Giang Hải giao cho anh nhé?”
Phàn Cương ngẩng mặt lên, phong thái tuấn tú, hoàn toàn không để tâm đến Giang Hải.
“Mười vị cao thủ này sẽ đối phó với chủ lực mà Giang Hải đưa đến. Thế nào?”
“Đến bao nhiêu thì giết bấy nhiêu!”
Mười vị cao thủ cùng nhau đáp, giọng nói khiến người khác dựng tóc gáy.
Họ đều là cao thủ, tụ tập lại với nhau càng đáng sợ hơn.
Kiêu ngạo, ngang ngược, loại khí chất này thật đáng sợ.
Tuy nhiên, ai cũng biết bọn họ có vốn để kiêu ngạo.
Những người còn lại, Doãn Thư không sắp xếp gì, đương nhiên những người dễ đối phó thì để bọn họ.
Lúc này, trong khách sạn, Giang Hải nhìn đồng hồ, lập tức giơ tay lên chuẩn bị xuất phát.
Lúc này điện thoại của Giang Hải đột nhiên vang lên.
Vừa nhìn, anh cau mày.
Cuộc điện thoại này lại là của Diệp Thụy Nguyệt!
Mặc dù Giang Hải và Diệp Thụy Nguyệt chỉ gặp nhau có mấy lần, nhưng anh có thể cảm nhận được sự yêu mến và ấm áp trong đôi mắt của Diệp Thụy Nguyệt.
Một thiếu nữ mới biết yêu, thích một người có lẽ chỉ vì người đó mang lại rung động đầu đời cho cô ấy.
Tuy nhiên, thật không may Diệp Thụy Nguyệt đã bị thu hút bởi khí chất độc đáo của Giang Hải.
Về việc này, Giang Hải giả vờ như không hay biết, sau đó anh thu nhận đệ tử, đưa Tạ Sưu Mộ cho Diệp gia nuôi dưỡng, vẫn luôn cố giữ khoảng khách giữa hai người.
Đứa trẻ này, Diệp Thụy Nguyệt đối xử như chính con ruột của mình.
Nhưng cô lại là một cô gái chưa chồng.
Ý định ban đầu của Giang Hải là để Diệp gia nuôi dưỡng. Bởi vì Tống Kỳ Vân biết Tạ Sưu Mộ cần phải học những gì.
Sau khi đưa Tạ Sưu Mộ đến đó, Giang Hải cũng có hỏi thăm tình hình, nhưng không trực tiếp liên lạc với Diệp Thụy Nguyệt.
Lúc này đã là nửa đêm, Diệp Thụy Nguyệt đột nhiên gọi đến là có mục đích gì?
“Alo?”
Nghe điện thoại, giọng nói của Giang Hải rất ổn định và bình thản.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]