Chương trước
Chương sau
Một người áo đen khác trong giây lát đã rút ra một khẩu súng, nhưng anh ta cũng không có cơ hội nào nữa.

Giang Hải đánh một đấm vào ngực người áo đen kia một cái, khiến nội tạng của tên đó dập nát, bay ngược ra ngoài.

Ánh mắt Giang Hải lạnh như băng nhìn hai thi thể, lấy di động ra.

"Chủ tịch Cơ, tôi đang ở…., ông cho người đến thu giữ hai khẩu súng ở đây đi.”

"Tiện thể gọi cho tôi một chiếc xe cứu thương nhé.”

Không ngờ, chỉ đi gặp Uyển Thuần thôi mà lại bị Hồng Đại Lão đánh lén.

Mà, Uyển Thuần và Chu Khải lại đều bị thương.

Giang Hải cũng đã sơ ý, nhìn thân thể của đối phương cũng xác định đối phương đã từng làm lính, nên nghĩ ra rất có khả năng cũng là một người biết chơi súng.

Vai của Uyển Thuần bị trúng đạn, hơn nữa ngực của Chu Khải cũng bị thương.

Ý thức Chu Khải dần dần mơ hồ, nhưng vẫn đang cười, anh ta vẫn dùng hết sức mình để nhìn Uyển Thuần.

"Tại sao......anh lại....."

Uyển Thuần không thể tin được, cô ta chưa bao giờ nói chuyện với Chu Khải, sao anh ta lại đỡ đạn cho mình.

Chu Khải nhìn thấy ánh mắt của Uyển Thuần, trong suốt, sạch sẽ, lộ ra sự quan tâm và che chở, thậm chí còn có một chút lưu luyến không rời.

Mí mắt Chu Khải dần nặng hơn, đầu rũ xuống, ngất đi.

Rất nhanh, Giang Hải đã gọi người tới, đầu tiên phải đưa hai người này đến bệnh viện chữa trị trước.

Không bao lâu sau, Cố Uyển Như cũng nghe được sự việc đó, cô sợ tới mức mặt tái nhợt, lập tức gọi điện thoại cho Giang Hải, hỏi anh có bị thương không.

Trở lại tập đoàn Uyển Như, vẻ mặt Cố Uyển Như trách cứ: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em nghe nói có người dùng súng?"

Giang Hải nói: "Chu Khải bị thương, còn có......"

Tình hình chung thì Cố Uyển Như đã biết, nếu không phải là Uyển Thuần bị thương, thì Cố Uyển Như cũng không biết chuyện nhanh như vậy.

Dù sao thì Uyển Thuần cũng là đối tác quan trọng của tập đoàn Uyển Như, phạm vi của việc hợp tác rất rộng, cũng rất sâu.

Giang Hải đương nhiên sẽ không nói ra thân phận của Hồng Đại Lão, một kẻ đã chết thì thân phận cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Giang Hải chỉ nói là do hai tên cướp cầm súng đi ăn cướp thôi.

Nói đến súng là đã đủ dọa người rồi.

Cố Uyển Như vỗ vỗ lồng ngực đang phập phồng của mình, lại nhắc nhở Giang Hải ra ngoài phải cẩn thận.

Cố Uyển Như muốn đến bệnh viện thăm Uyển Thuần, nhưng Giang Hải lại nói: "Giờ là buổi chiều, người ta sẽ cho em vào thăm bệnh nhân à?”

Cố Uyển Như nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng nên lập tức từ bỏ.

Giang Hải vờ như không có việc gì, tiếp tục uống trà, trong di động thì vẫn đang mở phần bình luận mà mọi người đang chửi mình ra đọc.

Đối những lời này, Giang Hải cũng không tức giận, chỉ có những kẻ nhát gan mới ở trên mạng chửi mắng người khác.

Chạng vạng, Cố Uyển Như xoay xoay cổ, vươn vai, thở dài thật mạnh.

"Hôm nay không cần tăng ca, cuối cùng cũng xử lý xong rồi."

Giang Hải quyết định rồi, Cố Uyển Như phải có thêm ba trợ lý. Dù không phải là thiên tài nhưng họ nhất định phải là người vừa có tài vừa có đức.

Đến khi ba người đó quen việc thì áp lực của Cố Uyển Như cũng sẽ được giảm bớt.

"Chồng ơi......"

Lúc này, Giang Hải đang gã tay lên trán, hai mắt nhắm nghiền như đã ngủ.

Đợi ở trong phòng làm việc như vậy rất chán.

"Chồng ơi......"

"Ừm?" Giang Hải chợt tỉnh, vẻ mặt mờ mịt.

Cố Uyển Như bật cười, mặt ửng đỏ: "Em xong việc rồi, tan làm thôi."

Giang Hải nhất thời còn chưa hồi hồn, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay trời còn chưa tối đã về, không giống bình thường tý nào.

Trong bệnh viện, Uyển Thuần và Chu Khải đều bị súng làm bị thương, ở chung cùng một phòng bệnh.

Với thân phận của Uyển Thuần, đương nhiên phòng bệnh của cô ta cũng là phòng đơn xa hoa, nhưng cô ta lại chủ động yêu cầu được ở chung phòng với Chu Khải.

Sau hơn 1 tiếng phẫu thuật, Chu Khải đã được đẩy vào phòng bệnh.

Cũng may vết thương của anh ta không quá nặng, không bị thương đến khí quản, mạng của anh ta đúng là quá lớn mà.

Thuốc gây mê còn chưa hết tác dụng, Chu Khải vẫn còn đang ngủ say, Kim Thâu dẫn theo mấy anh em, chăm sóc anh ta rất cẩn thận.



Kim Thâu hiện tại đang bị thương cánh tay, vẫn còn phải treo trước ngực, cho nên chỉ có thể đứng chỉ đạo mà không thể động tay được.

Anh ta chỉ có thể hò hét, sai khiến mấy anh em khác: "Nói cho các cậu biết, anh Giang đã nói, nếu có sơ xuất gì thì cút ngay. Anh Giang không nuôi bọn ngu đâu."

Mấy đứa đàn em kia vội vàng vâng lời.

Uyển Thuần nằm ở giường bên cạnh nghiêng đầu nhìn Chu Khải, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt.

Cảm động!

Nếu không có Chu Khải, giờ phút này, cô ta đã chết rồi.

Nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng lúc ấy, tim Uyển Thuần không hề dập nhanh mà ngược lại còn cảm thấy rất may mắn.

Cô ta đã biết rõ về Giang Hải, đối với người anh ấy không quan tâm, thì Giang Hải sẽ giống tảng đá vậy.

Từ lúc cô ta bị nàng trúng đạn, đến tận lúc cô ta được đưa lên xe cứu thương anh đều như vậy.

Giang Hải không hề nói một câu an ủi nào với Uyển Thuần, thậm chí nhìn anh cũng chẳng thèm nhìn.

Uyển Thuần bị trúng đạn, là do nhào tới đỡ đạn cho Giang Hải.

Nữ sợ gả sai người, nam sợ lấy nhầm vợ.

Uyển Thuần cảm thấy, mình lại yêu sai người nữa rồi.

Nhìn thấy Chu Khải nằm ở giường bên cạnh, lòng Uyển Thuần dần dần cảm thấy mềm xuống.

Một người con gái yếu đuối, nên trong lòng đương nhiên sẽ rất mẫn cảm, dễ mủi lòng khi có một người đàn ông đối xử tốt với cô ấy, lúc đó cô ấy sẽ sẵn sàng mở lòng hơn.

Uyển Thuần thầm nghĩ mình nên tìm một người đàn ông đối xử tốt với mình, đồng ý bảo vệ, che chở cho mình, coi tính mạng của mình còn quan trọng hơn tính mạng của người đó.

"Cô Uyển Thuần......" Kim Thâu đi lên, cười hì hì: "Nếu có cần gì cô cứ sai bảo bọn nó.”

"Đây là ý của cậu, hay là ý của Giang Hải?" Uyển Thuần hỏi.

"Là..... ý của anh Giang."

Kim Thâu không hiểu, hơi nghi ngờ.

Nhưng Uyển Thuần lại không tin lời anh ta.

Giang Hải lòng dạ sắt đá.

Sau một lúc lâu thì Chu Khải tỉnh lại nhỏ giọng nói: "Cô có sao không?”

Chỉ với một câu nói nho nhỏ cũng khiến cho Uyển Thuần cảm động, suýt nữa thì khóc thành tiếng.

Tập đoàn Uyển Như.

Nắm tay nhau, Giang Hải quay sang nhìn vào mắt Cố Uyển Như, đi tới ga-ra để xe.

"Vợ ơi, hay là tối nay mình đừng về nhà ăn tối nữa, để cha mẹ được thoải mái đi.”

Giang Hải muốn là, anh với Cố Uyển Như sẽ đi hẹn hò với nhau một hôm.

Tuy bọn họ mỗi ngày đều ở chung một chỗ, nhưng Cố Uyển Như lại quá bận, rất ít khi có thời gian nói chuyện với anh.

Cố Uyển Như sao có thể không nhìn ra được ý đồ của Giang Hải, ánh mắt từ từ lay động: "Hay là mình đi tắm suối nước nóng đi?"

"Được......"

Giang Hải không suy nghĩ gì lập tức đồng ý.

Vừa được thân mật, vừa được ngắm dáng người tuyệt đẹp của vợ, sao anh có thể từ chối chứ.

Lúc này, di động của Giang Hải vang lên, anh nhướng mày, lấy điện thoại ra, liếc mắt rồi anh lập tức nói: "Vợ ơi, em về văn phòng chờ anh một lúc, anh đi WC một chút.”

Cố Uyển Như lườm yêu anh một cái: "Đúng là chỉ được cái kiếm cớ là giỏi."

Giang Hải bước nhanh vào WC rồi nghe điện thoại.

"Thất Hồn, tình hình bên ngoài như thế nào rồi?”

Thất Hồn nói: "Tình hình không lạc quan cho lắm, toàn bộ thế giới ngầm giờ đang loạn hết cả lên rồi.”

Họ đồn Đế vương bị trọng thương, nên có rất nhiều kẻ bắt đầu rục rịch hành động.

Càng có những lời đồn quá đáng hơn, Giang Hải đã bị thương không thể chữa trị được và chết rồi.

Đế vương bị thương nặng, chỉ là tung hỏa mù, giống như hiệu ứng cánh bướm, chỉ cần tung cánh, thì bọn yêu ma quỷ quái sẽ tạo thành làn sòng ầm ầm cuộn lên.

Chia cắt địa bàn.

Không có Giang Hải, tổ chức Đế vương như bị chia năm xẻ bảy.

Thế giới hắc ám không có Đế vương giống như rắn mất đầu, mất đi người lãnh đạo.

Trước kia, Tiền Nhất mượn uy danh của Giang Hải để hạ lệnh, nhưng hiện giờ rất nhiều người đã âm thầm làm trái lại.



Giang Hải nheo mắt, châm một điếu thuốc, chậm rãi nói: "Nói với sư huynh, án binh bất động, cứ để cho bọn chúng tự tìm đường chết đi.”

Thất Hồn trả lời, lập tức nói: "Đế vương, theo điều tra, Thưởng Kim hội đã phái đi một tên sát thủ, số hiệu là 32, anh ta đã tiến vào Phương Đông, rất có thể đã ở thành phố Giang Tư rồi.”

"Thưởng Kim hội?" Giang Hải nói: "Phái sát thủ giết tôi?"

Thất Hồn nói: "Theo phân tích của anh Phàm, chắc là họ muốn điều tra rõ xem Đế vương là đã chết, hay chỉ là bị thương nặng.”

Giang Hải ừ một tiếng, cúp điện thoại.

Rất nhanh lại có 1 tin tức được truyền tới.

Người của Thưởng Kim hội không chỉ đã tới rồi, mà còn đã va chạm với cả đàn em của anh.

Anh quay lại văn phòng, đưa Cố Uyển Như đi suối nước nóng.

Cố Uyển Như không chú ý đến đôi chân mày của Giang Hải hơi nhăn lại.

Thưởng Kim hội là một tổ chức mà Giang Hải không dám coi thường.

Anh nghe nói, sát thủ của Thưởng Kim hội chỉ có hai người, 1 nam, 1 nữ.

Cho nên Thưởng Kim hội luôn được coi là 1 tổ chức thần thánh.

Thưởng Kim hội chỉ mới bắt đầu xuất hiện cách đây 3 năm.

Chỉ trong 3 năm ngắn ngủn, họ đã nhận rất nhiều nhiệm vụ, và chưa từng thất bại!

Hơn nữa, mỗi khi giết một người, họ lại để lại 1 con số, dần dần mọi người cũng hiểu được, con số này chính là số hiệu của họ.

Thưởng Kim hội căn cứ vào độ khó của nhiệm vụ mà chia mục tiêu thành 3 cấp bậc.

Và Giang Hải thuộc loại cấp bậc khó nhất, số hiệu 32, có nghĩa là trước khi anh ta đến đây, thì đã có 31 người khác chết dưới tay của anh ta.

Tần Hiên đã sắp xếp tốt phòng nghỉ tại khu nghỉ dưỡng, anh ta cũng không vội đi , mà ở lại chờ Giang Hải đến, nếu anh không sai bảo gì thì mới rời đi.

Một nhân viên dẫn đường cho Cố Uyển Như vào một phòng nghỉ.

Mà Giang Hải, lại được sắp xếp ở một chỗ khác.

"Anh Giang, anh muốn...... cái đó à?"

Khu nghỉ dưỡng này phong cảnh tao nhã, nó chính là sản nghiệp của Hoành Độ Dương.

Ở đây chỉ cần khách có nhu cầu, thì họ đều có thể thỏa mãn nhu cầu của khách, đây chính là phong cách phục vụ của họ.

Rất nhiều người đến nơi này, tuy có mang theo người nhà nhưng đều ở riêng, để có thể hưởng thụ một mình.

Giang Hải ngẩng đầu, nhìn về nơi cách đó không xa: "Bên kia, phong cảnh rất đẹp."

Giang Hải nhìn phương hướng của khu nghỉ dưỡng này, ở chỗ sâu nhất là một toà biệt thự độc lập đứng sừng sững giữa rừng trúc.

"Nơi đó......" Tần Hiên cười gượng.

"Anh Giang, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”

Nói xong, Tần Hiên nói với quản lý bên cạnh vài câu.

Trong lòng anh thầm oán Giang Hải.

Chỉ là chưa mắng thành tiếng một câu: giả vờ đứng đắn.

Biệt thự kia là nơi bí ẩn nhất trong khu nghỉ dưỡng, cho nên cũng là chỗ phục vụ các dịch vụ đặc biệt nhất, chuyện cụ thể là gì thì không thể miêu tả được.

Giang Hải đương nhiên biết, chẳng qua là không nói thôi.

Anh cứ để cho Tần Hiên sắp xếp, rồi tiện chân đi vào.

Biệt thự mỗi phòng đều có một phong cách riêng.

Mỗi phòng lớn thì đều có quy mô như căn hộ.

Bên ngoài là 1 hồ nước nóng, có thể chứa bảy tám người.

Hồ nước nóng lớn đương nhiên là cũng có lý do của nó, có không ít ông chủ tới đây chơi thì đều cần không ít người hầu hạ.

Bên trong, còn có 1 phòng ngủ, chia rõ khu khô và ướt.

Phòng ngủ lớn được thiết kế thành hình thức tatami, có thể nói vừa vào đến phòng ngủ là có thể lên giường, chơi như thế nào cũng được.

Mấu chốt chính là, hiệu quả cách âm của nơi này rất tốt, cho dù người ở bên trong kêu cha gọi mẹ, thì người ở ngoài cửa cũng không nghe thấy gì.

Nếu là mấy ông chủ bình thường đến, đương nhiên sẽ mang theo rất nhiều mỹ nữ đến.

Giang Hải thì lại khác, Tần Hiên đúng rất biết cách làm việc, dù sao thì Cố Uyển Như vẫn đang ngâm nước nóng cách đó không xa.

Cho nên anh ta đã tự mình sắp xếp cho Giang Hải một nhân viên massage tay nghề cao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.