Cánh tay vẫn bị trói như cũ, nhìn theo đèn xe của Thất Hồn khuất bóng.
Không còn uy hiếp, trên mặt Doãn Thư xuất hiện vẻ đắc ý.
"Giang Hải, chúng ta chưa xong đâu... Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cho anh sống không bằng chết."
"Hơn nữa, ngày này sẽ không còn xa đâu."
Lảo đảo đi về phía trong nội thành.
Nhưng, chưa đi được bao xa, Doãn Thư đã phát giác ra có gì đó không đúng, trên người bắt đầu có cảm giác nóng ran, chỉ giận không thể lập tức cởi hết quần áo ra.
Hơn nữa, trong lòng Doãn Thư, cứ hiện lên những hình ảnh mây mưa, không nhịn được liếm liếm đôi môi khô khốc...
Phía trước có một ngôi làng, trời đã bắt đầu tối, ánh đèn đã sáng lên.
Trong thôn, truyền ra tiếng nói của đàn ông, cách khá xa, đang nói cái gì không rõ, nhưng Doãn Thư nghe ra rất thân thiết.
Những âm thanh này, giống như có ma lực, Doãn Thư chỉ hận người đàn ông này không ở ngay trước mặt mình, thô lỗ cởi hết quần áo của cô ta ra...
Thở hổn hển, ý thức của Doãn Thư có chút mơ hồ, điên cuồng, dùng hết phần sức còn lại, chạy về phía thôn nhỏ.
Cô ta, muốn ngủ nhờ... Muốn mượn đàn ông ở đây để dùng...
Doãn Thư đến, khiến cho thôn nhỏ nhanh chóng hiện ra một cảnh hoan lạc kinh người.
Tiếng thở gấp...
Tiếng gào thét...
Tiếng cười dâm đãng...
Vô cùng phóng đãng.
Điên cuồng một đêm, hoan lạc trong thôn nhỏ, từ đây truyền đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/3234596/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.