“Tập đoàn Uyển Như bây giờ lại tùy tiện đến vậy sao?”
“Chính là thích tùy tiện vậy đấy, anh làm gì tôi?”
Gã ta chế nhạo.
“Nói đi, anh tên gì? Tại sao lại tới tập đoàn Uyển Như gây chuyện?”
“Không có thư mời, anh đến đây làm gì?”
“Hơn nữa, ngay cả người nhà họ Doãn ở Danh Quận cũng dám ra tay, anh thực sự không muốn sống rồi có phải không?”
“Nhà họ Doãn ở Danh Quận?”
Biểu hiện của Giang Hải đột nhiên có chút kỳ quái.
Thực sự không ngờ, người mà anh đánh lại là một con chó của nhà họ Doãn ở Danh Quận.
Sớm biết như vậy, thì đã ra tay mạnh hơn rồi.
“Thư mời, tôi có!”
Uyển Thuần khẽ cười rồi lấy thư mời từ trong túi ra.
Từ từ mở ra, bên trong còn kẹp một bức ảnh.
Đó là ảnh của Giang Hải.
Khóe miệng Giang Hải cong lên, người phụ nữ chết tiệt này đang làm cái trò gì vậy?
Cô ta là đang muốn tiền hay muốn anh đây?
Trước mặt nhiều người như vậy, lại không giải thích cho rõ ràng.
Nhìm đám người Doãn Bằng lập tức cứng sượng mặt.
Khoác tay Giang Hải thì cũng thôi đi, trên người cô lại còn mang theo cả ảnh của Giang Hải.
Doãn Bằng nheo mắt, vỗn dĩ đã coi Giang Hải như một người chết rồi.
Dám giành người phụ nữ của anh ta, chỉ có một kết cục duy nhất, đó là chết.
“Cô đây này có, nhưng anh không có.” Gã chủ quản ngẩng mặt lên nhìn.
Quy tắc của tập đoàn Uyển Như chính là như vậy, không có thư mời thì không được bước vào, ngăn Giang Hải lại là bổn phận của anh ta, hoàn toàn không vi phạm nguyên tắc gì cả.
Chỉ có Đường Tu Văn là một lão cáo già từng trải, trợn tròn mắt, lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Giang Hải vẫn như cũ, không hề có chút căng thẳng nào.
Mà, nụ cười của cô gái xinh đẹp kia lại mang một nét châm biếm.
Ánh mắt có vẻ như đang quan sát, không sâu, không nhạt.
Đường Tu Văn chậm rãi lui về phía sau hai bước, đứng ở phía sau đám người bọn họ.
Mặc dù ông ta được tập đoàn Uyển Như coi trọng, được sắp xếp người phục vụ riêng dẫn đường.
Nhưng, đồng thời, ông ta cũng biết rằng bữa tiệc này của tập đoàn Uyển Như chính là nơi tập trung rất nhiều người tai to mặt lớn.
Nếu như Giang Hải lại là người không dễ động vào.
Chỉ vì một tên lái xe của nhà họ Doãn mà ra mặt, làm tốt không được khen ngợi, lỡ không may động phải người không nên động, vậy thì chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.
Nếu như đã dám gây chuyện với nhà họ Doãn, vậy thì cứ để bọn họ tự cắn xé lẫn nhau đi.
Hiển nhiên, cậu chủ quản này cũng không nghĩ được nhiều như vậy, anh ta đang nóng lòng muốn lấy lòng nhà họ Doãn ở Danh Quận.
“Anh vẫn chưa trả lời tôi, anh là ai?”
Giang Hải liếc nhìn sang Uyển Thuần với vẻ vui đùa: “Tôi là lái xe của Cố tổng.”
Người mà Giang Hải đang nói tới là Cố Uyển Như.
Tuy nhiên, người này lại cho rằng, Uyển Thuần cũng họ Cố.
Hiển nhiên là anh ta đã nhất thời quên mất, vừa rồi, Uyển Thuần còn đang khoác lấy cánh tay của Giang Hải.
Lái xe, thực sự chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Lúc này, Doãn Bằng lạnh lùng nói. “Cậu, đi bẻ chân tên kia ra thành ba khúc cho tôi.”
Người lái xe: “…”
Khả năng đánh đấm của Giang Hải bọn họ đã thấy qua, cho dù cả hai bọn họ cùng hợp sức tiến lên, cũng không phải là đối thủ của anh.
Doãn Bằng rốt cuộc là đang muốn trút giận cho bọn họ, hay để bọn họ bị ăn đánh thêm đây?
Nhưng lời của Doãn Bằng đã nói ra, đó chính là lời vàng tiếng ngọc, nếu như bây giờ run sợ co rụp lại, thì sau này cũng đừng mong ăn cơm của nhà họ Doãn nữa.
“Ranh con, nếu hôm nay chú em quỳ xuống, anh đây sẽ tha cho chú.”
Tên lái xe giả vờ bình tĩnh lắc lắc cổ tay một cách mạnh mẽ, vài tiếng lách cách vang lên.
Vẻ mặt Giang Hải vẫn lãnh đạm.
Lại nhìn sang gã chủ quản, ghi nhớ khuôn mặt của anh ta.
Loại người đã không giải quyết được mâu thuẫn mà lại còn muốn làm mâu thuẫn thêm gay gắt này, tốt hơn hết là nên đuổi cổ anh ta càng sớm càng tốt.
“Chúng ta đi thôi.”
Vừa nói, anh vừa chuẩn bị đi vào.
Tuy nhiên, Doãn Bằng ở bên cạnh lại trừng mắt nhìn anh, tên lái xe kia cuối cùng cũng phải ra tay.
Đá một cái về phía Giang Hải.
Mà Giang Hải giống như mọc hai mắt ở đằng sau vậy, cũng không cần quay đầu lại, trực tiếp đá liền hai cú.
“Aaaaaaaa….”
“Đi thôi.”
Hai lái xe bị đá văng ra xa, đập đầu vào mấy bậc thang máu me bê bét từ đầu đến mặt.
“To gan!” Doãn Bằng tức giận gầm lên một tiếng.
Anh ta không ngờ, sau khi Giang Hải biết thân phận của mình rồi mà vẫn còn dám ra tay.
“Đứng lại đó cho tôi!”
Gã chủ quản kia hét lên.
Thế mà Giang Hải thật sự đã dừng lại, lúc này rồi mà tên này vẫn còn muốn xen vào chuyện người khác, sợ tập đoàn Uyển Như chưa gặp đủ rắc rối sao?
Loại người này, nếu có quyền lực cao hơn một chút nữa, không biết sẽ làm ra loại chuyện gì.
“Sao vậy? Còn muốn dạy cho tôi một bài học sao?”
Giang Hải hừ lạnh: “Cậu đừng quên, mỗi câu nói của cậu đều đại diện cho tập đoàn Uyển Như.”
“Không sai, tôi chính là vì tập đoàn Uyển Như nên mới không thể để các người chạy lung tung ở đây.”
“Bảo vệ... “
Ngay sau đó, có vài người bước ra ngoài cổng, trên người mặc đồng phục bảo vệ.
Người dẫn đầu là Chu Khải.
“Sao vậy?” Ánh mắt đầu tiên của Chu Khải liếc nhìn sang Giang Hải, sau đó mới để ý thấy Giang Hải đang bị Uyển Thuần khoác tay.
Khóe miệng anh ta hơi há ra, đây là tin tức lớn nha.
Ông chủ của họ, vua của họ, vị thần của họ, cuối cùng cũng có một người phụ nữ thứ hai xuất hiện bên cạnh.
Trong mắt bọn họ, với thực lực của Giang Hải, muốn bao nhiêu phụ nữ mà chẳng được.
Chim lành chọn gỗ tốt mà đậu, người phụ nữ nào lại không muốn được đậu vào cây ngô đồng như Giang Hải để trở thành phượng hoàng chứ.
Nhưng mà, cô gái bên cạnh Giang Hải có phải là đã quá mức xinh đẹp rồi không?
Bỗng nhiễn chợt nhớ lại cái bộ dạng chảy nước miếng của Kim Thâu khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Lúc đó cứ nghĩ Lục Mai chỉ nói khoác, chẳng qua do thiếu mùi gái lâu ngày nên thấy gái là hai mắt sáng rỡ.
Hóa ra, tất cả đều là sự thật, không ngoa, không ngoa chút nào, không, miêu tả cũng quá cứng nhắc rồi, gương mặt này quả thực như thiên tiên hạ phàm mà.
Nhìn thấy Chu Khải, gã chủ quản như tìm được cái cột vững chãi để dựa.
Loạng choạng vài bước chạy về phía trước: “Bảo vệ, có người gây chuyện, còn dám đánh người nữa.”
“Đánh người của nhà họ Doãn ở Danh Quận.”
“Nếu không đánh gãy chân đám người này ném ra ngoài, Tập đoàn Uyển Như, còn mặt mũi gì mà tổ chức tiệc nữa chứ?”
Chu Khải cau mày, cẩn thận nhìn chiếc huy hiệu ghim trên ngực gã chủ quản. Người này rốt cuộc là con chó theo đuôi của nhà họ Doãn hay là người của tập đoàn Uyển Như vậy?
Đánh người của nhà họ Doãn thì có liên quan gì đến tập đoàn Uyển Như?
Nhưng hôm nay, dù sao anh ta vẫn là đội trưởng đội bảo an, sắc mặt anh ta đột nhiên trùng xuống.
Cho dù thế nào, gây rối ở đây chính là không nể mặt tập đoàn Uyển Như, có gì thì cứ ngồi xuống rồi từ từ giải quyết.
“Ai ra tay trước?”
“Là anh ta, chính là anh ta!” Gã chủ quản chỉ về phía Giang Hải rồi hét lớn lên.
Hơn nữa, còn lao về phía trước túm lấy cổ áo Giang Hải.
Doãn Bằng đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng xem kịch, trong lòng ngâm nga, lại cười tủm tỉm.
Tập đoàn Uyển Như cũng coi như hiểu chuyện, cũng biết nhà họ Doãn ở Danh Quận là chỗ không thể đắc tội.
Anh ta muốn xem xem, bọn họ sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.
Một tên lái xe, đánh gãy hai chân là được rồi.
Nếu như có liên quan đến Uyển Thuần, vậy thì Doãn Bằng sẽ độ lượng một chút, ra mặt nói vài câu giúp cô ta.
Mời Uyển Thuần cùng nhau ăn một bữa tối, để làm dịu căng thẳng hai bên Uyển Thuần chắc là sẽ không từ chối anh ta.
Chỉ cần lén bỏ chút thuốc vào rượu và thức ăn, vậy thì đêm nay...
Một kế hoạch hoàn mỹ như vậy khiến Doãn Bằng tỏ ra phấn khích.
“Trước mặt tôi còn dám hành hung người khác, hôm nay không thể không phế hai chân của cậu rồi.”
“Sợ là anh không biết, tôi chính là...”
“Bốp... ”
Gã chủ quản bị tát một cái, ôm đầu quay cuồng.
Ôm mặt ngơ ngác, gã chủ quản sững sờ hồi lâu.
Anh ta thực sự đã bị tát một cái.
Tên lái xe không biết trời cao đất dày trước mặt, ngay cả người của tập đoàn Uyển Như mà cũng dám đánh?
Từ lúc nào, ở thành phố Giang Tư, tập đoàn Uyển Như lại dễ dàng bị bắt nạt đến như vậy?
Từ lúc nào, một tên lái xe quèn còn thua súc vật lại dám ra tay đánh người ở trong địa bàn của tập đoàn Uyển Như chứ?
“Anh… anh dám đánh tôi?”
“Tự tìm chết!”
Giang Hải chế nhạo: “Đánh cậu là còn nhẹ rồi đấy.”
“Nếu cậu còn dám nói nhảm, tôi sẽ trực tiếp giết cậu...”
“Cậu là ai có quan trọng sao?”
Gã chủ quản nghiến răng nghiến lợi, Giang Hải vừa vung tay lên, anh ta theo bản năng che mặt, vội vàng trốn ở phía sau.
Mà, Giang Hải lúc này chẳng qua chỉ là đang gãi đầu.
“Bảo vệ, các anh bị mù hết cả rồi sao, tên điên này ngay cà tôi còn dám đánh.”
“Tôi là người của tập đoàn Uyển Như đó.”
Chu Khải và đám nhân viên bảo vệ nhìn gã chủ quản lúc này giống như một còn chó điên đang gào thét về phía Giang Hải.
Lúc này, khuôn mặt của tất cả mọi người đều co quắp, không khí như muốn đóng băng ngay lập tức.
Họ không dám tin vào mắt mình nữa.
Một gã chủ quản nhỏ nhoi của tập đoàn Uyển Như, lại có gan dám đánh gãy chân ông chủ của mình.
Giang Hải là ai chứ?
Là ông chủ thực sự của tập đoàn Uyển Như ở thành phố Giang Tư này.
Người quyền lực nhất ở thành phố Giang Tư.
Lời nói của anh chính là sắc lệnh, ngay cả chủ tịch của thành phố Giang Thanh Hoành Thiên Giai gặp anh cũng phải lịch sự cúi chào.
Anh còn là ‘anh Giang’ được tất cả mọi người ở tỉnh Hải Đông công nhận, ngay cả thế giới ngầm cũng phải sợ hãi trước anh.
Cách đây không lâu, Giang Hải còn đánh bại cả Húc Thiết chỉ với một chiêu.
“Cậu...”
Chu Khải vừa mở miệng, nhưng lại nhận được ánh mắt ra hiệu của Giang Hải.
Đi theo Giang Hải lâu như vậy, Chu Khải lập tức hiểu ra ý của Giang Hải.
Ở đây có rất nhiều người, đừng nói đến thân phận của Giang Hải, cho dù có thấp hơn đi chăng nữa, gã chủ quản này cũng phải cút ra ngoài.
“Ranh con, nói cho anh biết, tôi sẽ phế hết cả ba cái chân của anh.”
Gã chủ quản đã hoàn toàn nổi điên và tức giận đến cực độ.
Được làm việc trong tập đoàn Uyển Như chính là vinh dự lớn nhất của anh ta, nhất là bây giờ anh ta đã leo lên được đến vị trí chủ quản, lương cao ngất ngưởng, khiến nhiều người phải ngước mắt ghen tị.
Cảm thấy bản thân vô cùng ưu tú, có thể hô mưa gọi gió.
Tập đoàn Tiến Dao ở thành phố Giang Tư, chính là vua. Nghe đến tên của tập đoàn Uyển Như, dù là thế giới ngầm hay người thường cũng đều phải nể mặt, người của tập đoàn Uyển Như, kẻ nào dám động vào?
Nhưng, ở ngay tổng bộ của tập đoàn Uyển Như lại có kẻ dám đến gây sự.
“Bảo vệ, lên cho tôi, tôi muốn xé con chó này ra thành ba khúc vứt ra ngoài kia.”
“Nhớ kỹ, phải xé thành ba khúc”
“Nếu các anh xử lý tốt chuyện này, tôi sẽ trình báo với lãnh đạo giúp các anh, luận công ban thưởng.”
Sắc mặt Chu Khải trở nên khó coi hẳn, vẻ mặt thâm trầm kinh khủng nhìn về phía gã chủ quản
Hôm nay, anh ta làm bảo vệ, nhưng điều đó không có nghĩa thân phận của anh ta ngang bằng với đám người bọn họ.
Tên chủ quan này có phải đầu heo không vậy?
Bảo vệ của tập đoàn Uyển Như chia ra làm hai loại, anh ta không biết sao?
Một là nhân viên bảo vệ bình thường, làm nhiệm vụ gửi và nhận chuyển phát nhanh, đóng mở cửa, buổi tối cho dù có trộm lẻn vào bọn họ cũng không cần phải ra tay bắt giữ.
Già rồi tay chân chậm chạp, cũng không thấy đường mà đi bắt trộm.
Loại thứ hai là chuyên lo công việc bảo vệ, có điều chỉ lấy danh nghĩa là bảo vệ để dễ bề làm việc hơn mà thôi.
Những người này chính là đám người Chu Khải.
Gã chủ quản hét lớn lên với từng nhân viên bảo vệ một, ra lệnh cho Chu Khải như thể anh ta đang chỉ huy một bầy chó săn đã được thuần hóa.
Ngay cả những nhân viên bảo vệ bình thường cũng cảm thấy rất khó chịu.
Đổi lại là ai cũng đều sẽ không mấy vui vẻ.
“Lên cho tôi, từ “tôi”này, là đang nói ai vậy?” Chu Khải lạnh lùng hỏi.
“Tôi, chủ quản của tập đoàn Uyển Như.” Gã chủ quản sững sờ, không ngờ lại có người dám hỏi thân phận của mình.
Anh ta cầm chiếc ghim trên áo lên: “Nhìn cho rõ thân phận của tôi đây.”
Chu Khải lại nói: “Luận công ban thưởng? Vị lãnh đạo này, có thể thưởng cho tôi được bao nhiêu?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]