Không lâu sau, hai người Cao Ngọc và Tôn Trạch cũng đã trở về phía Bắc.
“Khốn kiếp!”
Sắc mặt Húc Thiết tái nhợt, trên chiếc ghế chủ vị ở bên cạnh là Triệu Thái Nhiên mặt đen.
“Lẽ nào các cậu không nói số tiền đó là của nhà họ Triệu ở phía Bắc?”
Hai người Cao Ngọc khép na khép nép đứng nép ở một bên, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
“Nói rồi, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
Thật ra, Giang Hải không quan tâm đến chuyện hai người Cao Ngọc muốn làm gì.
“Chỉ là tôi không nói thì còn tốt hơn, nói rồi, bọn họ không chỉ không sợ mà còn chế giễu, nói bhà họ Triệu thậm chí còn sợ Nghiệp Gia, liệu khi nhìn thấy họ có khi nào tè ra cả quần không...”
Cao Ngọc biết, nếu muốn khiến nhà họ Triệu ra mặt giải quyết mối thù này giúp mình, thì nhất định phải lái câu chuyện đi theo hướng nghiêm trọng hơn một chút, nhất định phải kích động đến tên mặt đen này, khiến ông ta cảm thấy kích động.
“Giang Hải kia, có lai lịch như thế nào?” Húc Thiết trầm giọng hỏi.
“Thực lực của anh ta có vượt qua Nghiệp Gia?”
Điều này tuyệt đối là không thể, vượt qua thực lực của Nghiệp Gia, ngoại trừ cổ võ giả, trên đời này có bao nhiêu người làm được.
Không ai ngờ được, một Thành phố Giang Tư nhỏ bé ở tỉnh Hải Đông lại có thể phiền phức đến như vậy.
Không dễ dàng gì mới giải quyết xong Bàng đại ca và Nghiệp Gia, bây giờ lại xuất hiện thêm một Giang Hải.
Triệu Thái Nhiên lạnh mặt nói: “Tôi đã kiểm tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1159070/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.