Giang Hải vứt tàn thuốc, sau đó lấy ra mấy viên kẹo cao su nhai ngấu nghiến, che miệng thở dài một hơi, sau khi xác nhận không còn mùi gì rồi mới nghênh ngang trở về phòng.
"Được rồi, để bọn họ nghỉ ngơi đi, sau khi giải quyết xong việc ở thành phố Giang Thanh, chúng ta sẽ đến thăm họ.”
Trọng tình cảm là điểm sáng nhất của Cố Uyển Như, mọi người sinh ra đều bình đẳng Cố Uyển Như chưa bao giờ nghĩ rằng sinh mạng của ai thấp hơn bất kỳ ai.
Cũng giống như năm đó, khi ở trên con tàu buôn người ấy, chia một nắm cơm thiu cho Giang Hải ăn vậy.
Sau khi cúp máy, Cố Uyển Như thở dài một hơi sầu muộn, cô vẫn còn rất đau lòng cho vết thương của Kim Thâu.
Nhưng sau đó lại cau mày nhìn Giang Hải: “Anh vừa rồi đi làm gì đấy?”
“Không có làm gì cả” Giang Hải tỏ vẻ vô tội.
“Anh lại đây, để em ngửi thử xem.”
“Giang Hải chết tiệt, Giang Hải hôi hám, hôm nay anh đừng mơ mà ngủ trong phòng, đi qua phòng khác…”
“Đừng vậy mà vợ à, anh không ở đây ai bảo vệ an toàn cho em.”
“Để mùi thuốc trên người anh bảo vệ em...”
Trong phòng truyền ra tiếng hét lớn của Giang Hải: “Vợ à, đừng đánh vào mặt...”
“Vậy cũng đừng có đá, em không muốn có em bé nữa à? Ui da...”
Trưa hôm sau, tại một nhà hàng nổi tiếng ở thành phố Giang Thanh.
Nhiều người có nam có nữ tụ tập trong một phòng riêng.
Một số người mặc những bộ đồ hàng hiệu, một số thì lại trang điểm rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1159068/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.