Thôi Hiệu vỗ trán, nhanh chóng lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ.
Hai tay đưa tới: “Tôi đến hơi muộn, chỉ mang theo một món quà nhỏ, thể hiện chút lòng thành, mong cô Cố không cười nhạo.”
“Tặng tôi?” Cố Uyển Như khó có thể tưởng tượng được, lần đầu tiên gặp mặt Thôi Hiệu lại bất ngờ tặng cô một món quà.
Nhưng họ không quen biết nhau.
Giang Hải cười nhẹ: “Đây là tâm ý của anh Thôi, em nhất định phải nhận lấy.” Vẻ mặt của anh vô cùng bình ổn, coi hành động của Thôi Hiệu chỉ là chuyện bình thường.
Tuy nhiên, những người xung quanh thì xôn xao bàn tán, truyền đến đủ thứ kiểu bình luận.
Đương nhiên, còn có cả việc Hoành Thiên Giai bị người ta cố tình bỏ qua, trở thành trò cười, tuy không ai dám lên tiếng, nhưng tự trong thâm tâm, bọn họ đã coi anh ta là đối tượng chế giễu rồi.
Thôi Hiệu luôn đối xử ôn hòa với mọi người, rất hài hòa, không bao giờ mâu thuẫn với bất kỳ ai.
Khi đi ngang qua Hoành Thiên Giai, da đầu Thôi Hiệu có chút tê dại, anh ta không muốn đắc tội Hoàng tộc, mặc dù Hoành Thiên Giai không phải là người trong nội tộc của nhà họ Hoàng, nhưng thêm bạn bớt thù vẫn tốt hơn.
Nhưng lần này, anh ta phải lựa chọn làm mất mặt Hoành Thiên Giai để đứng về phía Giang Hải.
Anh ta cũng không còn cách nào khác.
Lúc đầu, anh ta nhận được lời mời của Hoành Thiên Giai thì đã đồng ý mà không hề suy nghĩ gì, vì cũng thật trùng hợp là tập đoàn Vạn Bang cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1159065/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.