Cao Ngọc ngay lập tức đứng thẳng người, một cảm giác không ổn dần dần xuất hiện.
Tôn Trạch ở bên cạnh đã run rẩy.
Người trước mặt thật sự rất mạnh mẽ.
Thành phố Giang Tư, sao lại có một người có sức mạnh như vậy tồn tại được chứ?
Người mà anh ta nhìn thấy là Thất Hồn. Nhưng là Thất Hồn cố tình làm lộ hơi thở ra để khiến bọn họ cảm nhận được.
“Anh có phải là Giang Hải không?” Cao Ngọc từ từ lùi lại.
Tôn Trạch ngay lập tức kéo Cao Ngọc lại với vẻ bất lực, cái đồ đần này.
Nếu đã gặp một cao thủ, thì cứ nói mình đi nhầm chỗ không được sao? Nếu hỏi như vậy chẳng khác nào nói cho đối phương biết, mặc dù anh rất mạnh nhưng chúng tôi tới chỉ là để vạch lá tìm sâu.
Thất Hồn chậm rãi lắc đầu.
Tôn Trạch thở phào nhẹ nhõm: “Ồ, hóa ra là không phải, chúng tôi đi nhầm rồi, bây giờ sẽ đi chỗ khác ngay.”
Cao Ngọc cũng hiểu ý, gãi gãi đầu một cái, rồi ngông nghênh chắp tay một cái, nói sau này có duyên sẽ gặp lại.
Tuy nhiên, ngay khi bọn họ quay người, lại phát hiện ra một nhóm người đang đứng trong bóng tối.
Người đứng đầu, tóc nhuộm màu xanh lá cây cực kỳ chói mắt.
Một đôi mắt giống như con chồn đói nửa tháng mới nhìn thấy một con chim trĩ nhỏ.
Giống như một tên ngốc gặp một cô gái làng chơi.
"Không phải tôi, là anh ấy..." Thất Hồn nhìn cách đó không xa.
Giang Hải nắm lấy tay Cố Uyển Như đi về phía xe của mình, không quan tâm đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1159057/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.