Nghe vậy, tay Bàng đại ca bắt đầu run rẩy, cổ họng chuyển động, cố nén sự nghẹn ngào.
“Cảm ơn… anh Giang…”
Một tiếng anh Giang này, phát ra từ trong đáy lòng, đây là đối với sự cao thượng đáng kính trọng của Giang Hải.
Ly trà kia, Giang Hải cũng không uống, suy cho cùng, Giang Hải không tính đồng ý giúp đỡ, từ đầu đến cuối không thay đổi quy tắc đã định ra.
Ngồi lại vào chỗ, Giang Hải hỏi: “Đi đến ngày hôm nay, anh có hối hận không?”
Bàng đại ca lắc đầu: “Không hối hận!”
Đúng vậy, Bàng đại ca chẳng qua chỉ là một tên lưu manh đầu đương xó chợ, chỉ vì đi theo nhà họ Triệu mới có được địa vị ngày hôm nay.
Cả đời này, có cái gì mà không hưởng thụ qua, đối với một tên lưu manh mà nói, sớm đã hưởng thụ đủ rồi.
Nghiệp Gia quay trở lại, xách theo một chiếc túi cực kỳ đơn giản.
Trà tốt thật sự không cần dùng bao bì xa hoa lộng lẫy, loại trà này trên thị trường cũng rất ít để có thể mua được.
Để trà ở bên cạnh Giang Hải, nhưng Giang Hải lại không hề nhìn đến một lần.
Cười ha ha nói: “Anh Bàng, trà này có chút quý.”
Bàng đại ca đương nhiên hiểu ý trong câu nói của Giang Hải.
Giang Hải đứng dậy, từ biệt Bàng đại ca rồi rời đi.
Bàng đại ca nói: “Đường Tuấn, tiễn cậu Giang đi.”
Nghiệp Gia lại xách túi trà lên, tiễn Giang Hải ra cửa.
Lão Phúc từ đầu đến cuối trông coi ở bên ngoài, rất cung kính chào hỏi: “Anh Giang, anh muốn đi rồi sao?”
Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1159034/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.