Nói xong, Trác Địch nhảy lên đánh về phía Giang Hải.
Trong tay anh ta cũng xuất hiện một con đao ngắn.
Lưỡi đao sáng lòe lòe, trông vô cùng sắc bén.
Đây là một thanh nhuyễn đao, lưỡi đao uốn éo qua lại như rắn độc.
Mà Giang Hải đứng ở tại chỗ vẫn ung dung rút một điếu thuốc ra châm lửa.
Ánh sáng trong đáy mắt anh vụt tắt, nụ cười cũng biến mất, chỉ còn sót lại sự lạnh lẽo như địa ngục.
Hình ảnh Trác Địch lao tới nhanh chóng phóng đại trong mắt anh.
Trác Địch cũng không thay đổi sắc mặt, chỉ chăm chăm muốn giết người.
Từ trước đến nay anh ta luôn cuồng bạo khát máu, càng không có kiên nhẫn, mấy năm này chỉ cần có người đụng vào người của anh ta, không cần biết đối phương là ai, giết là được.
Máu tươi nhuốm tay anh ta càng đỏ, tiếng tăm của Trác Địch cũng càng ngày càng vang xa.
Đã rất lâu rồi không ai có thể làm cho anh ta tức giận. Cũng rất lâu rồi không ai dám đánh đàn em của anh ta, càng đừng nói đến việc đánh cho tàn phế.
Lần này anh ta cực kỳ tức giận.
"Quá chậm." Giang Hải phà ra một hơi khói, giọng nói âm trầm.
"Xem ra..."
"Mày rất thích giết người thường."
"Mà tao..."
"Lại không giống... tao thích giết, súc sinh!"
Vừa dứt lời, Giang Hải di chuyển.
Lưỡi đao sắc bén đâm về phía đầu anh.
Giang Hải khinh thường lui nửa bước, nhìn như có vẻ rất chậm nhưng hành động chỉ trong chớp mắt.
Anh nâng tay bắt được cổ tay của Trác Địch, nhìn như vô lực lại vững vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1159017/chuong-154.html