Giang Hải cười nhạo: “Cho tôi sinh mệnh? Để cho tôi sống lay lắt, lại trơ mắt nhìn mẹ tôi chết đi? Cho tôi sống, chịu người khác lăng nhục. Cho tôi tồn tại, rồi ném lên thuyền nhập cư trái phép, muốn ném tôi vào biển sâu.”
“Cho tôi sinh mệnh, để tôi được nhìn thấy thế gian hiểm ác như thế nào sao?”
“Tôi thật phải cảm tạ Bạch Hùng.”
“Cảm ơn tám đời tổ tông Bạch gia!”
Từ đầu đến cuối cảm xúc Giang Hải không dao động gì lớn.
Khóe miệng luôn cười, ánh mắt sắc lạnh như dao.
Với anh mà nói, cho dù Bạch gia thế nào anh cũng không quan tâm.
Giang Hải đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Chú Bạch, không tiễn!”
“Tiểu…… Tiểu Giang……” Bạch Lý Hưng thật mạnh thở ra một hơi, nhấc chân, cúi đầu rời đi.
Quay lại văn phòng, Cố Uyển Như nhìn thấy khuôn mặt trầm tư của Giang Hải, giả bộ vô tình hỏi.
“Là ai đến tìm anh?”
Tuy Giang Hải thoạt nhìn có vẻ thành thật, nhưng ở trước mặt Cố Uyển Như lại từng đánh nhau rất nhiều lần. Tuyệt đối là loại người ác ôn ra tay không nói nhiều lời.
Rất nhiều người cho rằng, loại người này tuyệt đối là sao chổi. Cũng không biết có phải do Giang Hải vận khí tốt hay không mà đánh người ta tới mức tàn phế vẫn chưa có chuyện gì.
Là phụ nữ, Cố Uyển Như không hy vọng Giang Hải hung dữ, hiếu chiến.
“Một người bạn, tìm anh xử lý chút việc.” Giang Hải kiếm cớ trả lời qua.
“Anh thì có thể làm được chuyện gì?” Cố Uyển Như không hề nghĩ ngợi đáp lại.
Lời vừa ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1158988/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.