Thành phố Giang Thanh, sau khi nhận được tin tức, Lôi đại ca thịnh nộ.
Giơ tay lấy món đồ mô phỏng chén sứ hình con gà ném vỡ tan tành.
Tuy là đồ mô phỏng, nhưng giá trị cũng rất xa xỉ.
“Một đám phế vật, ăn hại.”
Lôi đại ca không nén nổi tức giận, trên dưới một trăm người bị tám chín người đuổi đánh chạy ngã đầy đường.
Đây là đầu gấu xông vào nhà trẻ sao, như vậy, mặt mũi Lôi đại ca cũng không biết để đâu, biến thành trò cười cho toàn bộ thế giới ngầm rồi.
Lôi đại ca có thể tưởng tượng được, Bàng đại ca cũng nhận được tin tức, chưa biết chừng đã cười lộn mắt lên đầu luôn rồi.
Lôi đại ca giận dữ quát: “Người đâu, triệu tập mọi người cho tôi, ông đây tự mình đi thành phố Giang Tư.”
Lúc này, tên quân sư râu cá trê kia vội vàng lại ngăn cản: “Anh Lôi, anh không thể đi……”
“Đã bị tên nhãi này cưỡi lên đầu rồi, tôi muốn cho nó chết.” Lôi đại ca cả giận nói.
Quân sư quạt mo thấp giọng nói: “Bàng đại ca bên kia vẫn không có tin tức gì, chuyện này tôi thấy nên để lắng xuống thì tốt hơn.”
“Anh Lôi, anh đừng quên, Ma Lão Nhị xảy ra chuyện chính là ở thành phố Giang Tư. Đã qua lâu như vậy, Bàng đại ca vẫn không có động tĩnh gì.”
Vừa dứt lời, Lôi đại ca lập tức nheo mắt lại.
Cái lão cáo già Bàng đại ca kia, chịu thiệt rồi nào có thể không đi trả thù được chứ.
Nhưng lão ta vì sao vẫn luôn án binh bất động, không có động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1158985/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.