Vây ở bên ngoài sảnh lớn, là một nhóm bảo vệ trong tư thế sẵn sàng, còn có thể thấy được mấy người cao thủ đang nắm chặt nắm tay.
Mấy người cao thủ này chính là những võ giả thực thụ, chỉ cần ra lệnh một tiếng, thì Giang Hải lập tức sẽ bị lôi ra ngoài nghiền nát làm thức ăn cho chó.
Diệp gia ở thành phố Hải Hà, từ trước tới giờ còn chưa xuất hiện người nào dám kiêu ngạo ở đây như thế.
“Cô gái, ngồi đi.” Diệp Liên Hách vừa dứt lời làm cho mọi người lại bất ngờ thêm lần nữa.
Sắc mặt Diệp Thụy Nguyệt đã cực kì khó coi rồi.
Cô ta tò mò nhìn Diệp Liên Hách.
Có một số người còn đang chìm trong suy nghĩ, cái tên Giang Hải này, chẳng lẽ lại là con rơi của ông cụ Diệp lưu lạc ở bên ngoài?
Nếu không có cảm giác áy náy ở trong lòng, sao có thể chịu đựng sự hỗn xược như vậy của Giang Hải chứ?
Sắc mặt Lan Kiều đỏ lên, do dự ngồi xuống, chỉ ngồi ở một góc ghế như bị châm kim vào mông vậy.
Lan Kiều không hiểu, vì sao Giang Hải phải đưa cô ta tới đây.
Toàn bộ hội trường có cả trăm người, đều yên lặng không lên tiếng, không gian lặng ngắt như tờ, cả cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.
Tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Giang Hải, phong thái của Giang Hải đã làm lu mờ lễ đại thọ trăm tuổi của ông cụ Diệp.
Thất Hồn chắp tay đứng đó, đứng sừng sững như một cây cột ở phía sau Giang Hải.
Lâm Viên Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1158957/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.