Trên màn hình lớn, chỉ có mỗi cái tên Lâm Viên Hàn mà thôi, tặng vật gì, trên màn hình hoàn toàn không có ghi chú gì hết.
Điều mấu chốt nhất chính là tên của Lâm Viên Hàn lại được xếp bên trên tên của ông ta.
Lâm Viên Hàn đang đứng trong đám người bị dọa nhảy dựng lên, ông ta nào biết được thân phận của người kia là gì chứ.
Chậm chạp lùi về phía sau hai bước, bây giờ không phải là lúc thể hiện.
Hai tay Phúc Kim chắp tay trước ngực, miệng nhếch lên cười, quái gở lên tiếng: “Lâm Viên Hàn, có người gọi ông kìa, đừng có như con rùa rụt đầu trốn ở sau lưng người khác như thế chứ.”
Lâm Viên Hàn đỏ mặt nói: “Phúc Kim, ông quản cho tốt việc của ông đi là được rồi.”
“Ông là Lâm Viên Hàn.” Hoành Thiên Giai cong khóe miệng lên, cười lạnh nói: “Tôi hỏi sao không trả lời, ông bị câm hay là bị điếc?”
Lâm Viên Hàn cắn răng, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hơi cong người, không lên tiếng.
“Ông dựa vào cái gì mà dám đứng ở phía trước tôi?” Hoành Thiên Giai giận dữ nói.
Sắc mặt Lâm Viên Hàn như vừa phải ăn cả quả mướp đắng, ông ta cũng không muốn nha, chỉ cần có thể gặp mặt ông cụ Diệp là được rồi.
Đồ là do Thất Hồn đưa, việc sắp xếp danh sách lại không hề liên quan gì tới ông ta cả.
Hoành Thiên Giai nói: “Đi, sửa lại tên cho tôi.”
“Anh không xứng.”
Lúc này, Thất Hồn đang đứng bên cạnh người Lâm Đan, giọng nói lạnh như băng.
Lời nói cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1158955/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.