Mấy lão chuyên gia nhìn cây nhân sâm một cái, đôi mắt đều sáng lên. Kích động khiến hai tay trở nên run rẩy, loại sâm nghìn năm này, trong đời có thể gặp mặt một lần đã là vô cùng may mắn rồi. Bưng lấy cái hộp, cầm kính lúp ngắm một chút. Nhìn không chán mắt, qua hồi lâu mới chuyển cho người tiếp theo thưởng thức. Nhưng ngay khi lão chuyên gia cuối cùng xem, mặt lập tức biến sắc, đột nhiên “ồ” lên một tiếng. Chợt đứng lên, tay run run cúi người lại cẩn thận quan sát, cái đầu dường như muốn chui luôn vào trong hộp. Tất cả mọi người như ngừng thở, nhất là gã trung niên hơi mập, thân hình như co lại, sắc mặt tái nhợt, vô cùng gấp gáp. Lão chuyên gia là có ý gì, làm mọi người rất khó hiểu. "Tại sao lại thế này?" cuối cùng chuyên gia kia cũng lên tiếng. "Sao thế?" Những chuyên gia khác vội hỏi. "Giả... là giả." Buông kính lúp xuống, lão chuyên gia thất vọng lắc đầu liên tục. "Giả?" người đàn ông trung niên vội tiến lên trước: "Không thể nào, đây chính là vật tổ truyền của nhà chúng tôi." "Ông không được nói lung tung." Người chuyên gia thứ hai cũng tiến lên chăm chú nhìn, một lúc lâu mới đứng dậy. "Là giả thật!" "Không thể nào?" Người trung niên kích động gầm thét, bước chân lảo đảo, như thể không tin được vào tai mình. Cô gái đứng ở sau lưng vội vàng đỡ lấy ông ta: "Cha, cha đừng kích động, bọn họ nhất định là nói sai rồi." "Nhất định là như vậy." Lão chuyên gia thứ ba cũng ngồi xuống giám định, rất nhanh cũng đứng dậy. "Cô gái, tôi cũng rất muốn nó là thật. Đáng tiếc, vật này là giả." "Không, nói đúng hơn là nửa thật nửa giả." "Nửa thật nửa giả?" Người trung niên lại thở phào một hơi. "Thật thì là thật, làm sao có thể nửa thật nửa giả. vật tổ truyền của nhà tôi, tuyệt đối là thật." Tất cả chuyên gia lại nhìn một lần nữa, người đầu tiên nói là giả nhẹ nhàng vuốt râu. "Chính xác là nửa thật nửa giả." "Chính là một cây sâm già, nhưng chỉ có một phần trong đó là thật." "Nhân sâm này dùng keo của gạo nếp dính lại với nhau. Những thứ này ít nhất cũng mất mười năm chuẩn bị." "Có điều tay nghề làm giả tinh sảo tuyệt luân, sâm núi cũng có thể làm giả được, chưa bao giờ nghe qua. Ngay cả mấy người chúng tôi suýt chút nữa cũng bị lừa, nếu không phải là sai sót ở tuổi thọ của nhân sâm, sợ là chúng tôi cũng bị lừa rồi." Thân thể người rung niên mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, trong miệng nỉ non: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, đây là vật tổ truyền của nhà tôi." "Bất kể là tổ truyền hay không phải tổ truyền, giả chính là giả." Nhóm chuyên gia đồng loạt lắc đầu. Người trung niên đột nhiên giống như nổi điên, chỉ vào nhóm chuyên gia gầm thét: "Các người nói giả chính là giả sao?" "Làm sao chứng minh cái này là giả?" "Tôi thấy mấy người các ông đều là chuyên gia giả thì có." "Càn rỡ!" một người thanh niên đứng ở bên cạnh, áo mũ chỉn tề, ánh mắt nhỏ dài tựa như rắn độc: "Tên mập mạp chết bầm kia, biết đây là đâu không? Dám gây chuyện ở đây, ông không muốn sống nữa sao?" Sắc mặt người trung niên cực kỳ khó coi, tím bầm, khí thế lập tức uể oải. Đúng vậy, nơi này là nhà của ông cụ Diệp, dám gây chuyện ở đây chẳng khác nào đang đại náo điện Diêm vương. "Nhưng các người cũng không thể vô chứng vô cớ nói giả là giả được." Cô gái đỡ cha, khóc nức nở. Lúc này, Giang Hải mới nhìn rõ mặt của cô gái này, trong nháy mắt hơi sửng sốt một chút. Cô gái có ngoại hình thanh nhã, đôi mắt như một hồ nước trong vắt, khiến cho người ta nhìn thấy vừa thương hại vừa thấy đau lòng. Da trắng như tuyết, đôi môi mỏng chúm chím, giống như cánh hoa hồng chưa nở. Gương mặt của cô gái không thể chê vào đâu được, cũng không kém chút nào so với Cố Uyển Như. Điềm tĩnh dịu dàng, chạm đến những kỹ niệm êm đềm nằm sâu trong tim mỗi người. Giang Hải nhìn về phía Thất Hồn, người đàn ông trước giờ luôn máu lạnh lúc này ngón tay lại hơi run run. Quá giống, giống như là cùng một khuôn đúc ra. Trước kia, Thất Hồn từng có một người yêu tình đầu ý hợp. Nhưng bởi vì bảo vệ Thất Hồn khỏi bị lăng nhục mà chết. Vốn là một Thất Hồn vui vẻ hoạt bát cũng từ đó trở nên trầm mặc ít nói, lãnh khốc vô tình. Mấy vị chuyên gia coi như có tính nhẫn nhịn, cũng không tức giận. Dùng kính lúp lại nhìn lần nữa, lắc đầu nói: "Bên trong cây sâm này rỗng ruột, chỉ có vỏ ngoài là đúng tuổi già thôi. Còn những sợi râu sâm này, chính là được dán lên." Các chuyên gia giải thích cặn kẽ quá trình chế tác, mặt mũi người trung niên tím bầm, trước mắt tối sầm ngửa đầu ngã nhào xuống đất. "Cha..." Cô gái không đỡ nỗi, lảo đảo cùng nhau ngã xuống đất. "Cha, cha sao rồi, đừng làm con sợ..." Tiếng khóc xé lòng, tay chân cô gái luống cuống. Cả đám xung quanh lạnh nhạt xem náo nhiệt, thậm chí còn có người lên tiếng châm chọc. "Dùng hàng giả chúc thọ Diệp gia, đúng là ý tưởng hay." "Bị phát hiện ra lại dùng khổ nhục kế, thật là buồn cười." "Thứ người như vậy tôi gặp nhiều rồi, cứ tưởng qua được cánh cửa này là có thể nhìn thấy ông cụ Diệp sao?" “…’ Người trung niên ngã sóng soài nằm dưới đất, không có động tĩnh gì. Cô gái gấp gáp, ôm lấy cha mình khóc lớn than vãn. Miệng không ngừng khẩn cầu, ai có thể cứu được cha của cô. Thất Hồn một bước tiến lên trước, kéo cô gái qua một bên. "Lửa giận công tâm, hít thở không thông, cô ôm chặt như vậy sẽ hại chết ông ấy đấy." Giang Hải nở nụ cười, quả nhiên không ngoài dự liệu, Thất Hồn lúc nào cũng lạnh như băng đã bắt đầu tan ra rồi. Bất kể Thất Hồn coi cô gái này là gì, là người yêu hay là bóng dáng người cũ, cũng không quan trọng. Vào giờ phút này, cô gái này chính là người trân quý nhất trong cuộc đời Thất Hồn, người trước đây vì cứu anh ta mà bỏ mạng. Thất Hồn lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một chút bột trắng bôi lên trên miệng người trung niên, gấp gáp nói: "Nước, mang nước lại đây!" Cô gái mất hết hồn vía, ánh mắt hốt hoảng tìm kiếm. Ở trước mặt đám chuyên gia, có để mấy chai nước suối. Nhưng lại bị ngăn lại. "Đây là cho các chuyên gia uống, loại dùng hàng giả lừa gạt này không xứng được uống." "Người đâu, lập tức đưa người này đi, để ông ta chết tại đây thì xui xẻo lắm." Thanh niên mi mắt nhỏ dài vội ngăn cô gái lại, lạnh lùng ra lệnh cho đám an ninh lôi người đi. "Ầm!" "Ái ôi..." Thất Hồn đột nhiên ra tay, nhảy lên đạp một phát, gã thanh niên giống như túi vải bông thân thể cuộn tròn bay ra ngoài. Đụng vào tường, ngã rầm xuống đất không nghe tiếng thở nữa. Thất Hồn cầm lên một chai nước, quỳ rạp xuống trước người đàn ông trung niên, nhẹ nhàng cho uống hết thuốc. Chẳng ai ngờ được đột nhiên Thất Hồn lại ra tay, nơi này chính là Diệp gia. Loại chuyện này, chưa từng xảy ra ở đây. Tất cả mọi người đều cảm thấy, sao lại có người không muốn sống như vậy. Nhưng, Thất Hồn chính là ngoại lệ. Vẻ mặt lạnh nhạt hoàn toàn không coi gã thanh niên kia ra gì. Giờ phút này, người anh ta quan tâm nhất chính là cô gái này, tiếng khóc của cô gái khiến anh ta đau lòng. Thất Hồn uốn cứu người đàn ông trung niên này, là vì cô ấy. "Hô..." "Cái thứ gì đây..." "Chết tiệt..." Trong phút chốc, tất cả mọi người ngây ngốc thở ra một hơi khí lạnh, lại nhìn Thất Hồn, giống như đang nhìn một người chết vậy. Không phải, Thất Hồn, người đàn ông trung niên, còn có cô gái này nữa, e là đều phải chết. Đám an ninh choáng váng, bọn họ phụ trách diệu võ dương oai ở đây, nhưng một đá kia của Thất Hồn, tiếng gió kèm theo cũng khiến cho đám người cứng đờ, sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh. Thân thủ này, ai theo kịp được chứ. Lan Kiều trợn to mắt, mặt tái mét, miệng há hốc, chăm chú nhìn Thất Hồn. Lan Kiều vốn dĩ đang rất lo lắng lo Giang Hải sẽ gây họa. Như cô ta không thể ngờ được, Giang Hải không ra tay, ngược lại là Thất Hồn đột nhiên ra tay trước. Nói mấy lời bất kính còn có thể cứu vãn được, đằng này lại ra tay đánh người rồi... Chuyện này không cách nào cứu vãn nữa rồi. Đột nhiên xảy ra chuyện, không một ai kịp phản ứng. Gây họa rồi, Lan Kiều vội vàng kéo tay Giang Hải, muốn nói coi như không biết gì, đi nhanh lên. Tốt hơn là để Thất Hồn tự sinh tự diệt, mình gây họa mình tự chịu trách nhiệm. Nhưng khi cô nhìn thấy vẻ mặt của Giang Hải, trong lòng lập tức chùng xuống. Sắc mặt Giang Hải vẫn bình tĩnh, tựa như không nhìn thấy gã thanh niên vừa bị đạp bay ra, trên mặt còn nở nụ cười thản nhiên. Cái vẻ mặt này, lại mang theo vẻ tán thưởng. "Vội cái gì?" "Gã đó đáng phải bị như vậy!" Lan Kiều vội la lên: "Coi như anh nói đúng, cũng không thể ra tay với người Diệp gia." "Ở chỗ này, Diệp gia chính là vương pháp." Giang Hải khinh miệt cười một tiếng: "Giang Hải tôi làm việc, chưa bao giờ hỏi đúng sai, không xem quá trình, không bằng lòng không cần giải thích. Bởi vì tôi luôn đúng, tôi... chính là trời." Lan Kiều sửng sốt một chút, trong lòng có chút lạnh. Giờ phút này, ngay cả cô gái kia cũng sợ đến choáng váng, mặt mũi trắng bệch như tờ giấy, cặp mắt trống rỗng. "Giúp tôi đỡ ông ta đậy!" Thất Hồn quay đầu lại nhìn cô gái, ánh mắt dịu dàng. Cô gái vội vàng tới hỗ trợ, Thất Hồn thì đang điều khí cho người trung niên. "Lại dám hành hung người Diệp gia, bắt hết bọn họ lại." Một tên an ninh phản ứng đầu tiên, chỉ vào Thất Hồn nổi giận quát. Nhất thời, bốn phía có hơn mười tên an ninh vọt tới, có mấy người trên tay còn cầm vũ khí. Mặt mũi người đàn ông trung niên đang tím chuyển đỏ, thở ra mấy hơi dồn dập. Được đỡ ngồi dậy, mở mắt ra, mặt đầy mờ mịt. Đám an ninh đã tiến sát bên người. Thất Hồn đứng dậy, ánh mắt sắc bén coi thường tất cả, hừ lạnh một tiếng: "Nếu không sợ chết, tới đây đi!" Tiếng như sấm rền, thô bạo, mãnh liệt. Thiên hạ này, người làm việc cho Đế vương tới bây giờ đều bá đạo như vậy. "Chờ một chút." Đám an ninh đang muốn tiến lên, phía sau đám người vang lên một thanh âm lười biếng. Ánh mắt tất cả mọi người cùng nhìn về một phía. Diệp Kinh Lạc đang vỗ tay đi tới, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi gương mặt tuyệt đẹp của Lan Kiều. "Lan tiểu thư, em lại khiến tôi phải đợi lâu rồi." Diệp Kinh Lạc đi tới bên cạnh, chậm rãi đưa tay ra: "Tôi là con trai Diệp gia, Diệp Kinh Lạc." "Chào anh!" Lan Kiều duỗi cánh tay của mình ra. Nhưng, Giang Hải đột nhiên kéo cổ tay Lan Kiều lại, lạnh như băng nói: "Đừng quên, cô là người của tôi, không được tôi cho phép, không ai có thể đụng đến cô." Cô ta vừa mới bị Thất Hồn làm cho sợ hãi khiến khuôn mặt trắng bệch nhất thời đỏ ửng lên. Giang Hải, đây là muốn tuyên thệ chủ quyền? Thế Cố Uyển Như kia lại là thân phận gì? Tình cảnh hôm nay, Thất Hồn đắc tội với Diệp gia, lại còn là người của Giang Hải, Lan gia có thể tránh khỏi tai họa bị liên lụy tới không? Lan Kiều đứng im, bất kể là Diệp gia, hay là Giang Hải. Lan gia đều không thể đắc tội, Lan Kiều đứng giữa hai người rất là lúng túng. "Là anh gửi thiệp mời cho Lan Kiều?" Giang Hải lạnh giọng hỏi. "Anh là Giang Hải?" Diệp Kinh Lạc nheo mắt lại, quan sát toàn thân của Giang Hải. Ngoại hình bình thường, có thể nói không có điểm nào ưu tú cả, đứng lẫn ở trong đám người rất khó phát hiện ra có gì đặc biệt. Một người như vậy, lại là vị hôn phu của Lan Kiều? Còn là rể hờ của nhà Cố Uyển Như. Hai loại quan hệ này thật không bình thường, đủ khiến cho người ta kinh ngạc. Con cóc ghẻ này, quá tầm thường. Cô gái như Lan Kiều, anh ta không xứng có được. "Cố Uyển Như đâu?" Diệp Kinh Lạc nhìn bốn phía, sắc mặt nhất thời trầm xuống. Giang Hải, lại cầm tấm thiệp mời của Cố Uyển Như mà tới. Xoay người, ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn người đàn ông trung niên vừa mới tỉnh lại. "Lôi ba người này ra ngoài." "Chờ một chút..." Lan Kiều vội la lên. Vừa nói xong, Lan Kiều đã thấy có chút không ổn, lúc này mình mà dây vào thật không sáng suốt. Nếu Lan Kiều mở miệng, coi như đại biểu cho lập trường của Lan gia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]