“Đúng vậy nha.” Nhã Lam Khanh khen ngợi Huyền Thanh: “Anh lợi hại như thế, con nhỏ kia chỉ cần nếm thử hương vị một lần chắc chắn sẽ không bao giờ rời xa anh được.”
“Huyền thiếu, tới lúc đó anh đừng quên công lao của em nha.”
“Sẽ không thiếu lợi ích của cô, sẽ để cô tha hồ phóng túng, buông thả.” Huyền Thanh véo má Nhã Lam Khanh: “Cô nói chuyện rất hợp ý tôi.”
“Nào, nằm yên cho tôi...”
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Hải tới công trường phía tây, nhìn thấy mấy người áo đen đang hôn mê trong thùng xe container.
“Làm sao lại hành người ra thế này?” Giang Hải hỏi.
Tần Hiên lau mồ hôi trên trán, bận rộn cả đêm mắt đầy tia máu, nhưng vấn đề là một câu cũng chẳng hỏi được.
“Cũng không làm gì nhiều.”
Kim Thâu rất chi là tỉnh táo, thuyết minh một cách sinh động và chi tiết về những việc tối qua đã làm. Nghe thấy Kim Thâu nói rõ ràng từng món ăn một, đến Giang Hải cũng cảm thấy khâm phục Tần Hiên.
Nếu có đủ thời gian thì cũng có khi tám món ăn lớn cũng được đưa lên ấy chứ.
Giang Hải gật đầu, không nhịn được mà có chút kính trọng trong lòng: “Thế mà vẫn không nói à, cũng nghĩa khí phết đấy?”
“Làm họ tỉnh lại đi.” Giang Hải nói.
Bị hắt mấy chậu nước lạnh vào người, ba người áo đen bắt đầu rên rỉ.
Giang Hải hỏi: “Vẫn còn cứng miệng không chịu nói hả?”
Ba người áo đen phải dùng hết sức mới có thể mở mắt ra được, nhìn thấy Giang Hải, một chữ cũng không nói.
Giang Hải nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1158924/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.