Hồng Nhị Lão nhìn Thiết La nở một nụ cười vô cùng hung ác, nắm lấy cổ áo Thiết La: “Mày cảm thấy mạng mày quá dài sao? Đến tao mày cũng dám tính kế.” Thiết La bị dọa sợ hãi nhưng không dám tránh, vội vàng thanh minh: “Lão Nhị, cho em trăm lá gan cũng không dám.” Sắc mặt Hồng Nhị Lão đen kịt, sát khí nhưng cuồn cuộn áp bức người khác, hung hăng nói: “Giải thích chuyện Giang Hải đi! Tao chỉ cần người thành thật.” Thiết La thay đổi vẻ mặt liên tục, hắn ta cũng xem như có vị trí ở thành phố Giang Tư này, nhưng trước mặt đại ca của thành phố Giang Thanh thì không bằng cái đầu móng tay. Hồng Nhị Lão bóp chết Thiết La cũng như giết con kiến hôi mà thôi. “Em nói…thật…không dám dối gạt. Lão Nhị…xin tin em.” Hồng Nhị Lão buông lỏng tay, vỗ vai Thiết La. Lần này đến thành phố Giang Tư, một là để báo thù cho Hồng Tam Lão, hai là để tìm người thay mình làm một số chuyện. Tuy nghi ngờ Thiết La nhưng giờ không phải lúc giận cá chém thớt, thành phố Giang Thanh có anh Trư, lâu nay không có phong ba gì. Hôm nay có nhiều người dòm ngó thành phố Giang Tư, lúc này Hồng Nhị Lão muốn dùng người. “Tin cậu thì được, nhưng những người kia thì sao?” Hồng Nhị Lão nhìn về phía Sát Hồng với Đại Bàng . Sát Hồng với Đại Bàng bị Thiết La cảm thấy mình bị bẫy rồi, Thiết La chỉ nói là có người của thành phố Giang Thanh đến để dọn dẹp Giang Hải, chẳng ai ngờ, Thiết La đã sớm nịnh hót Hồng Nhị Lão, bây giờ là muốn thu nạp họ vào mà thôi. Nhưng đã cưỡi lên lưng hổ xuống thế nào được, không đồng ý thì cũng phải đồng ý, nếu không thì cái mạng nhỏ này rất có thể sẽ phải bỏ lại đây thôi. Hai người đưa mắt nhìn nhau, Đại Bàng cười trừ: “Hồng Nhị Lão, chúng tôi tuyệt đối kín miệng.” Sắc mặt Hồng Nhị Lão thay đổi: “Là ý gì? Tôi cho hai người chọn.” “Theo tôi thì sau này thành phố Giang Tư sẽ do các người quản lý, quy tắc thế nào tôi nghĩ là các người đều hiểu rồi. Không theo tôi cũng được, chỉ là sau này có gặp lại cũng không phải là bạn bè nữa.” “À, không phải là bạn bè thì không có sau này nữa rồi...” Sắc mặt Đại Bàng tái xanh, rất hiểu thời thế vội vàng gật đầu. Hồng Nhị Lão nhìn qua Sát Hồng đang đứng ở phía sau, cười một cách dâm đãng đặt tay lên trên vai Sát Hồng, lần mò vào bên trong cổ áo: “Em muốn sao nào?” Sát Hồng muốn đứng dậy, nhưng Hồng Nhị Lão đã bóp chặt cổ của cô ta rồi. Nhẫn nhịn chịu sự nhục nhã, cắn chặt răng, căm thù nhìn chằm chằm Thiết La: “Tôi cũng không có ý kiến gì.” Hồng Nhị Lão nhếch mép cười một dâm đãng, nắm chặt lấy tóc của Sát Hồng đè lên bàn, dùng sức xé quần áo của Sát Hồng. Vẻ mặt của mọi người trong phòng vô cùng quái dị. Đây là muốn trực tiếp? Ngay trước mặt bao người? Thiết La trong lòng sung sướng, Sát Hồng kia có đứng vững tới giờ chắc cũng lăn lộn không ít người. Đợi Hồng Nhị Lão chơi chán chê, bản thân cũng nếm được chút. Thân hình khi, chỗ nào nên đầy thì đầy, chỗ nào nên lép thì lép. Nhất là lúc nói chuyện lại vô cùng nũng nịu, làm người ta ngứa ngáy không chịu được. Vẻ mặt của Đại Bàng lại càng khó coi hơn, Hồng Nhị Lão không xem bọn họ là người, sau này làm gì có những ngày tốt lành nữa, cho dù có ở thành phố Giang Tư thì cũng bị Thiết La đè đầu cưỡi cổ. Ngược lại thì vẻ mặt của Lam Sâm lại rất thờ ơ, tự mình thưởng thức đồ ngon. Anh ta đã chứng kiến hành vi cầm thú của Hồng Nhị Lão rất nhiều lần rồi. Sát Hồng không phản kháng lại, nuốt nước mắt nhục nhã vào trong, đôi mắt chỉ có sự xấu hổ. Đây chính là số mệnh rồi. “Ồ...là xử nữ… thật sướng quá đi...” Hồng Nhị Lão cười một cách điên cuồng như được của lạ. Công trường phía Tây, Một đám côn đồ ngồi lộn xộn với nhau đang cầm đĩa cơm ăn ngấu nghiến như hổ đói. Để bảo đảm thể lực cho họ nên đã bổ sung thêm bữa phụ, bữa chính còn ngon hơn thế này nhiều. Về chế độ ăn uống này thì Giang Hải vẫn hào phóng, gà vịt thịt cá dinh dưỡng. Trước khi ăn cơm, Giang Hải gọi hai trăm người tới, dạy một chút kĩ năng tự vệ và công kích, hơn nữa còn khẳng định chỉ cần biểu hiện đủ tốt, thì tất cả mọi người đều có thể có công việc ổn định lại kiếm được tiền. Quan trọng nhất là, Giang Hải tuyên bố sẽ cho người dạy họ kỹ năng khác, công việc của này khiến bọn họ không những có thể nhận được sự tôn trọng của người khác, ngẩng cao đầu ở Giang Tư. Cứ như thế, tất cả mọi người đều có sự dao động. Những tên côn đồ nhỏ bé này chưa bao giờ thấy được những điều tốt đẹp như thế. Giang Hải lo ăn, lo ở, phát lương, không phải bán mạng làm chuyện thương thiên hại lý, cũng không ai mắng chửi sỉ vả? Quan trọng nhất là Giang Hải không ra vẻ đại ca. Sau khi ăn xong, những côn đồ này lao vào làm việc, không biết mệt mỏi. Tư tưởng dần dần bị thay đổi, ai mà không muốn tranh được năm mươi triệu kia chứ. Mà Giang Hải thưởng thì sẽ có một tương lai tốt đẹp. Mặc dù bọn họ bị ép phải vác gạch, nhưng tất cả mọi người trên công trường đều rất khách sáo với họ, làm cho những côn đồ này có loại cảm giác có thể làm người. “Anh Giang, nếu không ức hiếp kẻ khác thì chúng tôi đánh nhau với ai?” Có người hỏi. Giang Hải cười: “Bảo vệ thế giới, bảo vệ hòa bình, được chứ?” Có người nghe thấy thì đã phun cơm ra ngoài, trêu chọc nói: “Đợi ông đây ăn xong sẽ đi giết hết người ngoài hành tinh.” Tiếng cười vang lên, sau thời gian ngắn ngủi, Giang Hải đã hoà làm một với bọn họ, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Giang Hải có sự tôn trọng. Giang Hải vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Tôi sẽ phụ trách nhiên liệu cho mọi người.” Bầu không khí vui vẻ, hòa hợp nhanh chóng bị phá vỡ. Ở xa, cát bụi bay đầy trời, có mấy chiếc xe dừng ở ngoài công trường. Dẫn đầu là đàn em của Thiết La, người có biệt danh là Tiểu Long Nhàn. Ánh mắt Tiểu Long Nhàn sau khi xuống xe thì trợn trừng lên. Anh ta nhìn thấy bọn đàn em, dụi dụi mắt, xác định được đó là đàn em của mình, đầu tóc cắt như bị chó gặm kia. “Bọn họ đang làm gì vậy?” Tiểu Long Nhàn không dám tin vào mắt mình: “Bọn đang vác gạch à?” Đối với một tên côn đồ mà nói, đi ức hiếp người khác mới là chân lý, sao lại đi vác gạch thế kia? Đây là một sự nhục nhã. Tiểu Long Nhàn giơ tay, nghênh ngang bước vào công trường. “Mẹ nó mấy thằng kém cỏi này, chuyển gạch làm gì, bây giờ theo tao quay về. Chả có đứa nào ra hồn, thích làm ** li lắm hả?” Tất cả mọi người đều dừng hết những động tác trong tay lại, sắc mặt thờ ơ. Côn đồ nhìn như là chia năm xẻ bảy, rời rạc không tổ chức nhưng thực tế thì nguyên tắc vô cùng nghiêm ngặt, lặn lộn theo người nào thì sẽ phải bán mạng cho người đó. Đại ca có thể mắng chửi người thậm chí còn có thể đánh người, đàn em còn phải tươi cười phối hợp giơ một bên má còn lại ra. Trước mặt kẻ yếu thì quát tháo, trước mặt kẻ mạnh thì phải giả vờ làm cún. Mấu chốt nhất là ném cho bạn hai đồng tiền cũng chỉ là bố thí thôi nhưng vẫn phải gật đầu cảm ơn lão đại ban thưởng. Người mà không có tôn nghiêm thì chẳng là gì hết cả. Nhưng ở trước mặt Giang Hải thì bọn cho thấy có tôn nghiêm, mặc dù là chuyển gạch nhưng Giang Hải cũng tôn trọng bọn họ. Tự xưng là ông đây với Giang Hải ũng chẳng sao cả, thích nói đùa lúc nào cũng được. Nếu như những lời này mà nói với những lão đại thì hậu quả không lường được. Giang Hải nghiêng đầu lại nhìn, khóe miệng nhếch lên. “Làm sao? Kiếm cơm bằng sức lao động của mình thù có gì sai?” “Cơm kiếm bằng sức lao động của bản thân. Rất thơm.” Người nói chuyện là thanh niên đầu tóc vàng như chó gặm. Tiểu Long Nhàn kinh ngạc nhìn Kim Thâu, thằng ranh này bị điên rồi à? Lúc trước Kim Thâu là kẻ hung ác nhất. “Chết tiệt, Kim Thâu, mày dám nói chuyện với ông đây như thế à?” Tiểu Long Nhàn tiến tới túm chặt lấy cổ áo của Kim Thâu, xoay người lôi cậu ta ra ngoài: “Không biết trên dưới, xem, về tao xử mày ra sao?” Kim Thâu tránh ra, khinh thường nhìn Tiểu Long Nhàn: “Tôi không theo anh nữa.” “Phản rồi, làm phản rồi.” Tiểu Long Nhàn cảm thấy rất mất mặt, đàn em của mình không quản được nữa rồi. “Bốp....” Tiểu Long Nhàn tát cho Kim Thâu một cái: “Đủ lông đủ cánh rồi phải không?” Kim Thâu liếm không nói lời nào, lùi về phía sau hai bước, muốn bảo anh ta đánh lại lão đại cũ thì anh ta vẫn không làm được. Tiểu Long Nhàn nhìn một vòng: “Tất cả theo tao đi về.” Trên công trường yên lặng như tờ, Tiểu Long Nhàn không ngờ tới, đàn em của mình làm phản tập thể. Tần Hiên chậm rãi bước về phía Tiểu Long Nhàn, sắc mặt âm u: “Đến chỗ của tao gây chuyện, gan chó mày lớn rồi.” Nhìn thấy Tần Hiên, Tiểu Long Nhàn lùi lại: “Tên họ Tần chết bầm kia, lão đại của chúng tao nói chỉ cần mày thả người, thì có thể nói chuyện.” “Nói chuyện à?” Tần Hiên cười mỉa mai, sau đó gật đầu: “Mang tiền đến chưa? Nếu không có tiền thì tao không thả người?” “Họ Tần kia, đừng mơ tưởng, lão đại của tao không việc gì phải đưa tiền.” Tần Hiên đi tới trước người Tiểu Long Nhàn, nheo mắt nói: “Họ không đáng hay lão đại kia của mày nghèo mạt?” “Bọn nó không xứng.” Đối diện với Tần Hiên, tuy Tiểu Long Nhàn tuy sợ hãi nhưng vẫn giả bộ trấn định, bị lời nói của Tần Hiên dẫn vào bẫy mà không hề hay biết. “Anh em vào sinh ra tử với mày cũng không đáng?” Tần Hiên hỏi lại. “Phế vật vô dụng chỉ biết khiêng gạch.” Bọn người Kim Thâu nghe vậy thì rất khó chịu, Giang Hải nói đúng, những lão đại như Thiết La không bao giờ xem đàn em là người. Tần Hiên nhường đường. “Chỉ cần họ đồng ý, thì mày có thể đưa họ đi.” Hơn hai trăm tên côn đồ đều không hề động đậy, không hề có một người nào muốn đi cùng anh ta. Cho dù có phải chuyển gạch thì cũng không muốn đi theo loại lão đại như thế này. “Còn không cút về cho tao.” Tiểu Long Nhàn phẫn nộ quát lên. Trong đáy lòng kinh ngạc, chuyện gì đây, Tần Hiên đều cho cả đám người này đi rồi, sao chẳng một đứa nào đi, lẽ nào thật sự thích chuyển gạch? Đây là chuyện mà Tiểu Long Nhàn không thể lường trước được, tay chỉ vào đám người Kim Thâu: “Được, chúng mày được lắm, để xem lão đại dọn dẹp chúng mày như thế nào.” Nói xong rồi Tiểu Long Nhàn quay người định đi. “Chậm đã.” Tần Hiên nở nụ cười, nhìn xuống chân Tiểu Long Nhàn nói: “Làm hỏng cỏ của tao, đền tiền đã chứ, chưa gì đã đi rồi à?” “Cỏ?” Cúi đầu nhìn xuống, Tiểu Long Nhàn nhếch mép: “Mày nghĩ...” “Bụp...” Tần Hiên vung tay để lại năm dấu tay trên mặt Tiểu Long Nhàn. Sắc mặt khó chịu: “Mở miệng là họ Tần này họ Tần nọ, mày là cái thá gì. Lúc ông đây lăn lộn giết người thì con chó Thiết La kia còn đang ở đâu.” “Họ Tần kia...” “Bộp...” Tần Hiên tiến thêm một bước: “Cha mẹ mày không dạy mày tử tế à?” “Lão đại Thiết La vừa mới mời Hồng Nhị Lão từ thành phố Giang Thanh tới....” “Bốp...” “Tao chẳng quen biết Hồng Nhị Lão, Lão Nhiếc gì hết, ai tới tao đánh người đó.” Tần Hiên kiêu ngạo, dựa vào bản lĩnh của Giang Hải, sợ ai chứ? Ai cũng hiểu được đạo lý là phép vua thua lệ làng, thành phố Giang Tư ngày hôm nay, Giang Hải đã là một con rồng rồi. Những đàn em mà Tiểu Long Nhàn đưa tới, nhìn thấy Tiểu Long Nhàn bị đánh muốn xông lên giúp đỡ, nhưng lúc này, đám người Kim Thâu người đầy bụi đất cũng bước về phía trước một bước. Trong lòng tất cả mọi người đều sững sờ, nếu phải đánh nhau thì chẳng khác nào lấy thịt đè người, sợ hãi rụt rè, không có một ai dám ra tay. “Mẹ nó, chúng mày đều chết hết rồi à? Lên cho tao.” Tiểu Long Nhàn phẫn nộ hét lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]