Lan gia ở Giang Tư là gia tộc đứng đầu, không ai dám đi trêu họ. Lan Gia Thác túm lấy chiếc túi của Cố Uyển Như, vẻ mặt cợt nhã như trêu ghẹo một vật nhỏ.
“Anh muốn gì?” Cơ thể gầy yếu chắn trước cô.
"Ông là ai?" Lan Gia Thác khinh bỉ nhìn Lôi Nhân Hào.
Thân thể gầy yếu Lôi Nhân Hào có thể nói là một trận gió có thể thổi bay, nhưng vì bảo vệ con gái lại có thể đứng chắn trước. Một người đàn ông phải bảo vệ được vợ và con mình.
“Cha…đừng mà…” Cố Uyển Như muốn ngăn cản, nhưng ngoài cha cô ra thì ai có thể bảo vệ cô.
Cô nhìn Giang Hải, nước mắt chực trào.
Cố Vân Lệ kéo túi Cố Uyển Như lại: “Còn pháp luật không, mau buông ra.”
“Pháp luật?” Lan Gia Thác cười chế giễu: “Trên đất Giang Tư, Lan gia là trời.”
Dứt lời, Lan Gia Thác tát Cố Vân Lệ một bạt tại. Nhìn thấy vậy, Tần Hạo cười mỉa mai, đến Giang Hải cũng không dám làm gì Lan gia, chuyện này cũng rất đáng mừng. Nhưng ngay sau đó, Tần Hạo không tin được, Giang Hải lại nhanh chóng đứng trước mặt Lan Gia Thác.
Bóp mạnh cổ tay của Lan Gia Thác, ánh mắt lạnh băng: “Tao muốn xem cái gì là trời.”
"Mày..."
Lan Gia Thác còn chưa kịp nói gì, Giang Hải đã đẩy hắn văng xa. Tủ kính phái sau vỡ vụng, mảnh thủy tinh vụn đâm thẳng vào người hắn ta. Giang Hải bước đến chậm chậm, tiếng thủy tinh dưới chân vô cùng ghê rợn.
Tóm lấy Lan Gia Thác, Giang Hải nói nhỏ giọng: “Nói với con chó già Lan Thương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1158891/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.