Giang Hải lái xe chở Cố Uyển Như đến công ty, anh đi rất chậm, muốn năm tay cô lâu hơn một chút. Dường như hai ngày nay đã thành thói quen.
Vừa tới nơi, nữ lễ tân đã chào đón Giang Hải vô cùng niềm nở: “Anh Giang… trưa nay anh rỗi không?”
Giang Hải khó hiểu.
Nữ lễ tân tỏ vẻ đang yêu ngượng ngùng: “Em định mua một bộ váy, nhưng không biết thế nào, muốn nhờ anh đi cùng xem sao? Đổi lại em mời anh ăn trưa.”
Giang Hải nhìn Cố Uyển Như: “…Tôi…”
Nữ lễ tân vẫn nhỏ nhẹ hỏi: “Có được không anh…?”
Giang Hải dứt khoát nói: “Được!”
Cố Uyển Như nghe rõ hai người đang nói gì, nghe thấy Giang Hải đồng ý, cô đột ngột dừng lại: “Anh đi mua mỳ bên tiệm Hoàng Sương, một lý cà phê ép bên tiệm Thanh Nhã.”
Mỳ? Cà phê ép?
Hai tiệm này đều ở hướng ngược nhau, lại còn rất xa. Có thể nói một nơi ở đầu thành phố, một nơi cuối thành phố.
Cố Uyển Như quay người vào văn phòng của mình đóng sập cửa lại. Cô hơi phân tâm, không biết bản thân làm sao nữa. Chẳng lẽ thực sự cảm thấy Giang Hải là của mình cô?
Nếu Giang Hải có người khác, anh ấy cũng sẽ rời đi. Cúng không còn nắm tay cô, cũng không gọi cô là… “Vợ”, không còn cùng phòng nữa. Nhưng cô luôn mong ngóng điều này mà, sao giờ lại thế này. Cô bị làm sao thế?
Giang Hải đi vào, Cố Uyển Như cũng không nghĩ nữa mà cắm đầu làm việc, ánh mắt có chút hoảng hốt như sợ bị bại lộ gì đó. Giang Hải nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1158884/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.