Giang Hải tuy không để tâm tới lời của người phụ nữ kia, dù gì cái chính của những người này không ảnh hưởng tới anh, mục đích của anh là mua xe.
Cố Uyển Như cảm thấy những câu nói kia như muốn xúc phạm mình: "Đi thôi, chúng ta không cần xe."
Giang Hải nhẹ giọng với Cố Uyển Như: “Dù gì chỉ là chiếc xe, chúng ta không cần quan tâm người không đáng.”
“Làm thủ tục và hóa đơn cho tôi đi!” Giang Hải đưa thẻ cho cô nhân viên rồi nói.
Linh Kha gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng, anh chị chờ tôi một chút, tôi sẽ xong nhanh thôi."
Linh Kha cầm chiếc thẻ, lòng cô ta vô cùng vui mừng, đây là gì? Chính là đơn hàng đầu tiên của cô đó nha, với một nhân viên mới như cô thì việc này quá mức vui mừng.
Nhưng Linh Kha chưa vui mừng được bao lâu, giám đốc tiêu thụ ngăn cô lại.
“Đưa đây, đơn hàng này cô nghĩ là của cô sao?”
Linh Kha bất ngờ, hơi ngẩn người.
“Tôi là người đón tiếp, cũng là người cho cô cơ hội thực tập thực tiễn, đừng nghĩ đó là công sức của mình chứ.”
“Nhưng mà, giám đốc, vị khách này là tôi…” Linh Kha vẫn muốn giải thích.
“Cô nên tự làm tốt việc của mình, đừng tranh giành công lao như thế.”
Linh Kha không biết phải làm sao, trong lòng vô cùng ấm ức. Giám đốc tiêu thụ đang chuẩn bị đi làm thủ tục, lại bị Giang Hải ngăn cản.
“Khoan đã!”
Thái độ của vị Giám đốc tiêu thụ này thay đổi 180 độ, cười đon đả, niềm nở như lấy lòng. Nhìn như muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1158875/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.