Vốn là thời tiết sáng trong rực rỡ ánh nắng, nói thay đổi liền thay đổi ngay, bầu trời đột nhiên tràn đầy mây đen, sắc trời u ám như đêm đen kéo xuống, rất có xu thế Thái Sơn đổ xuống.(bánh bao: em cũng k biết diễn tả sao @@, mọi người tưởng tượng ra nhá.)
"Linh di, xem ra trời muốn mưa." Lí Vũ DƯơng đỡ Linh di quỳ trên mặt đất lên, nói.
Một buổi sáng tinh mơ, bọn họ đến dâng hương trước mộ cha mẹ của Linh di, đoạn đường này rất xa, cộng thêm Linh di bệnh nặng chưa khỏi, cho nên bọn họ đi nửa ngày mới đến.
"Linh vương phi, Quận chúa, nhìn sắc trời này, không bằng chúng ta tìm một chỗ tránh mưa thôi." Hạ Vũ vừa dọn dẹp đồ cúng vừa đề nghị.
"Cũng tốt." Tư Đồ Linh đưa tay chỉ ngôi miếu cách đó không xa, "Ta nhớ đằng trước có miếu sơn thần, chúng ta đi tới chỗ đó thôi.”
Lí Vũ Dương nâng Linh di lên xe ngựa, sau đó ba người đi tới miếu sơn thần.
"Linh di, người có khỏe không?"
Linh di vì dùng sức xuống xe đi vào trong miếu, trên trán hiện lên một tầng mồ hôi, nhưng nàng vẫn nhấc lên khóe miệng, "Có thể."
"NHịn một lúc nữa đi, chúng ta sắp đến rồi."
Vừa vào miếu sơn thần, Vũ DƯơng lập tức phủi bụi ở một chỗ, giúp Linh di ngồi xuống, Hạ Vũ vừa mới vào , bên ngoài đã đổ mưa xối xả.
"Mưa như này đúng là dọa người!" Hạ Vũ oán giận nói. Mới không lâu, xiêm y của nàng đều ướt hết rồi.
Lí Vũ Dương nhìn bên ngoài, trận mưa này đúng là làm người ta ứng phó không kịp, nếu mưa không ngừng, trên đường toàn bùn lầy, tình trạng thân thể của Linh di không thích hợp ở trên xe ngựa, xe ngựa đi trên đường sẽ lắc lư, nói không chừng bọn họ phải ngủ cả đêm ở nơi này.
CŨng may trước khi đi dâng hương ông ngoại đã sai người chuẩn bị nhiều lương khô cho bọn họ , cho nên ở đây nghỉ ngơi cả đêm cũng không sao.
"Linh di, nghỉ ngơi trước đi." Nàng cẩn thận đem chăn mỏng trên xe ngựa đắp lên người Linh di.
Thấy bên ngoài tiểu tông nhi đạp vó ngựa, khóe miệng của nàng khẽ nhếch lên, đứng lên đi ra ngoài.
"Quận chúa, " Hạ Vũ vội vàng ngăn lại , "Bên ngoài đang mưa lớn."
"Không sao." Lí Vũ Dương dầm mưa xông ra ngoài, dắt ngựa đến dưới mái hiên, vỗ vỗ cổ của nó, "Tiểu tông nhi ngoan, đợi mưa tạnh chúng ta liền dẫn ngươi trở về."
Ngựa hí dài một tiếng, đột nhiên dậm chân , y hệt mũi tên xông ra ngoài.
Nàng kinh ngạc , trong lòng quýnh lên, liền muốn đuổi theo."Tiểu tông nhi ."
"Quận chúa, đứng lại, người chạy thế nào cũng không đuổi kịp một con ngựa." Hạ Vũ kéo lấy nàng, "Tiểu tông nhi thông minh như vậy, nhất định sẽ tự mình chạy trở lại."
"Nó chưa bao giờ như vậy . . . . . ." NHÌn bóng dáng con ngựa biến mất trên đường mòn, lòng của nàng giống như bị khoét mất một chỗ, đây là món đồ duy nhất hắn để lại cho chàng, nhưng nó đi mất rồi……
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của chủ tử, Hạ Vũ cũng không chịu được khó chịu, nàng biết Quận chúa đáng nhớ tới Quận mã gia.
Nghe được tiếng ho của Linh di sau lưng mình, Lí Vũ Dương vội vàng lấy lại tinh thần. Hiện tại nàng phải chăm sóc cho Linh di, không có thời gian ở đây thương cảm.
"Chúng ta phải tìm chút củi đốt mới được, " nàng nói với Hạ Vũ "Trên xe ngựa có áo mưa ——"
"Quận chúa, người nghỉ ngơi một lát đi, " Hạ Vũ có chút đau lòng nhìn chủ tử cố gắng trấn định mặt mũi, "Nô tỳ đảm nhiệm chức vụ này là được rồi."
Lí Vũ Dương không cự tuyệt, đi tới trước mặt Linh di, thay nàng kéo chăn lên, mình thì nghiêng người dựa vào một bên.
Đối với nàng mà nói, tiểu tông nhi cũng chỉ là một con ngựa mà thôi. . . . . Lỗ mũi chua xót, hốc mắt nóng lên, cuối cùng nàng chỉ có thể nhắm hai mắt, che giấu cảm xúc khổ sở của mình.
Bất tri bất giác, nàng ngủ thiếp đi, đợi khi nàng tỉnh lại, Hạ Vũ đã bớt giận, đang cùng Linh di trò chuyện với nhau.
"Quận chúa, người đã tỉnh rồi à?" Hạ Vũ vừa nhìn thấy nàng nói: "Có đói bụng không? Nơi này có Mai Hoa Cao, chỉ là có chút hỏng."
Nhìn bánh ngọt đưa đến trước mặt mình, Lí Vũ Dương cười một tiếng, "Thật may có ngươi ở đây, nếu không chúng ta không biết phải làm sao.”
"Quận chúa sao lại nói như vậy?" Hạ Vũ nhẹ nhàng nói, "Nô tài có một chủ tử tốt như người, là phúc khí lớn nhất , nếu người không mang nô tỳ đi cùng, nô tỳ khóc không ra nước mắt."
Nói tới Lý Tử Nhứ, Lí Vũ Dương bất đắc dĩ thở dài, "Tử Nhứ cũng không hư, chỉ là có chút kiêu căng."
"Quận chúa nói giống với Linh vương phi." Hạ Vũ liếc nhìn Linh di điềm tĩnh một cái, "Mới vừa rồi vương phi cũng nói Quận chúa Tử Nhứ và Cẩn vương phi không xấu."
Lí Vũ Dương và Tư Đồ Linh nhìn nhau cười một tiếng, mẹ con Cẩn vương phi có thể làm những thứ này, thật ta cũng bởi vì ghen tị, đây là điều đau khổ của nữ nhân,bọn họ có thể hiểu.
Đợi một chút nữa, sắc trời đã tối, trong miếu ấm áp bình tĩnh, mưa vẫn to như cũ.
Chỉ là trong tiếng mưa rơi, hình như có xen lẫn tiếng âm thanh khác….. . Là tiếng vó ngựa, mượn ánh nến bên trong miếu, nàng là người đầu tiên thấy ngựa của mình , mà người đi theo phía sau nó lại là….
Tim của nàng kích động, kích động không thể nói nên lời, bóng dáng ấy nàng quá mức quen thuộc, nhưng. . . . . . là ở trong mộng?
Bóng màu đen của Nham Phong trong cơn mưa to, lưu loát ngảy xuống lưng ngựa, hắn vươn tay vỗ vỗ lưng ngựa, là tán thưởng cũng là cảm kích, sau đó, ánh mắt của hắn dừng lại trên người nàng, đem áo choàng trên người của mình kéo xuống, đi thẳng tới bên nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn tròng mắt đen như hố sâu của hắn, thấy rõ ngũ quan tuấn tú của hắn, hô hấp ngừng lại, đầu choáng váng, thân thể lung lay ——
Hay cánh tay của hắn bám vịn lấy người nàng.
"Ngươi. . . . . ." Thiên ngôn vạn ngữ, trong lúc nhất thời nàng không biêt bắt đầu nói từ đâu, vốn tưởng rằng cuộc đời này sẽ gặp lại, nhưng hắn lại xuất hiện trong đêm mưa? Ở nơi vắng vẻ hoang dã này.
Hắn nói nhỏ êm ái ở vành tai nàng, "Lúc đấy đưa tiểu tông nhi cho nàng, không ngờ nó thật sự có linh tính, dẫn ta tới tìm nàng.”
Cái ôm ấm áp quen thuộc của hắn khiến lòng của nàng tìm lại được cái ấm áp ngày trước , chỉ là, tại sao hắn lại ở chỗ này?
Hình như nhìn thấy nghi ngờ của nàng, tay của hắn chạm vào đôi má có vẻ hơi gầy của nàng, chậm rãi nói: "Hoàng thượng tế trời."
Lòng của nàng chấn động. Nhớ tới lời nói của ông ngoại,có điềm xấu, có chuyện trong lệnh cấm của chúa —— chính là chuyện hoàng thượng tế trời ư!
Nhìn tròng mắt thâm trần của hắn, nàng không khỏi kích động, "Hoàng thượng tế trời, làm sao ngươi biết được nơi này?"
"Ta tới tìm đồ của ta."
Tâm của nàng lo sợ."Đồ của ngươi?"
"Chính là nàng." Một câu nói đơn giản của hắn, đã ước định rằng cuộc đời này của bọn họ không thoát được duyên phận.
"Nhưng cha ta đã giết ——"
Ngón tay của hắn ngăn chặn môi của nàng, lắc đầu một cái, "Thù hận năm đó không liên quan đến nàng, nếu thật sự muốn hận, có lẽ nàng nên hận ta. Dù sao nếu không phải vì cha mẹ ta, cha mẹ nàng cũng không bị kéo vào vùng nước xoáy." Hắn ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Nếu không có cha mẹ ta, hôm nay có lẽ nàng có thể hưởng được hạnh phúc, cho nên, cuối cùng ai nên trách ai là vấn đề không quan trọng, nếu không rõ ràng, liền đừng tự trách mình."
Lời nói của nàng làm nước mắt của nàng không ngừng chảy xuống.
Nhìn thấy nước mắt của nàng, đáy mắt hắn thoáng qua một tia nhu tình, vươn tay ôm nàng vào trong ngực, "Trên đường tới đây, ta với phụ vương nàng đã gặp mặt nhau, ta đã bảo hắn nhanh về kinh chịu tang, ta thì nhận lệnh hộ tống Linh vương phi về kinh. Chỉ có một chuyện khó giải quyết —— Cùng Trác cũng ở nơi này.”
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt nàng khẽ biến đổi, "Làm sao có thể? Thiếp rõ ràng truyền tin với cha của thiếp, nói thiếp trở về biên cương mà.”
"Là mẫu phi của nàng." Ánh mắt hắn lạnh lẽo, "là nàng truyền tin cho hắn, nói nàng không về biên cương, mà đi theo Linh di về quê nhà.”
"Nếu hắn đã tới đây rồi, vậy sao chàng có thể tới? !" Nàng gấp gáp túm lấy áo hắn, "Hắn muốn lấy mạng của chàng!"
Hắn cầm tay của nàng, "Ta không quan tâm."
Đầu tiên nàng cảm động, nhưng rất nhanh lại nhớ tới khoảng cách của hai người, tâm tình lập tức trầm xuống, ". . . . . . Làm sao chàng có thể không quan tâm? Thân phận của chàng tôn quý như vậy ——"
"Vũ Dương!" Hắn cười một tiếng, cắt đứt lời nói của nàng..., thuận tiện gián tiếp truyền tin cho nàng, "Ta chỉ là Liễu Nham Phong, không có hứng thú đổi lại họ Lý, ngôi vị hoàng đế sẽ để cho cho phụ thân của ta ."
Nàng kinh ngạc trợn to mắt, "Phụ thân chàng. . . . . ."
Nàng biết bệnh của thái tử đã có khởi sắc, nhưng đã khỏi hoàn toàn sao? Mà xem cá tính si tình của thái tử, cuộc đời này khó khăn lắm mới có con cháu, nếu hắn không muốn có ngôi vị hoàng đế, vậy tương lai chỉ có đứa bé của Thái tử phi lên kế vị.
"Phụ thân ta chính là cháu trai chính thống, nhưng người không muốn làm hoàng đế, người khác mới kín đáo cứng rắn ép buộc hắn, mới xảy ra cục diện năm đó." Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, "Đã trải qua nhiều chuyện, chúng ta còn chấp nhấp những lễ giáo kia sao? Ngôi vị hoàng đế tương lai để lại cho người có tâm có năng lực, về phần chúng ta, sống bình thường qua ngày là được rồi."
Tâm tư nàng chấn động, nhất thời không biết nói cái gì.
"Hiện tại ai đăng cơ làm hoàng đế không quan trọng, người mà chúng ta muốn tìm là Cùng Trác, hắn bây giờ đã lộ mặt rồi." Thấy vẻ mặt xúc động của nàng, hắn dừng lại mới nói: "Chỉ vì nàng, hắn đã rời xa kinh thành, lại không ngờ tới hoàng thượng lại tế trời vào lúc này , mà ngày trước hoàng thượng đã truyền ngôi kế vị cho phụ thân ta, Cùng Trác vì tình hình này mới lộ diện.”
"Mười năm trước, thái tử phi khó sinh thái tử tiếp theo, nhưng đây không phải là vấn đề, mà đứa bé là con ruột của hắn, hắn thuyết phục thái tử phi nói dối là đã có thai, sau đó đem con của chính mình đưa vào cung. Hắn phạm tội khi quân, chỉ cần hồi kinh là con đường chết , phụ hoàng ta nhất định sẽ giết hắn.”
Thì ra là như vậy."Vậy thái tử phi thì sao? Nàng cũng không phạm phải tội khi quân.”
"phụ hoàng nể tình ta cũng coi là có lợi cho nàng, lần này nàng ta lại ra tay cứu trợ, vì vậy mà tha cho nàng ta tội chết. Mà sự tích mấy năm nay đã khiến cho thái tử phi nhìn đời với ánh mắt đạm bạc, nàng van xin với phụ hoàng có thể đi lậy phật trong thời gian dài, đi tới Đại Phật tự, ăn chay niệm phật để bù đắp lỗi lầm.”
"Trước mắt thế lực của Cùng Trác đã qua, tuyệt đối không có khả năng hồi cung, cậu cũng mang người tới, Cùng Trác nếu tới đây, hắn chạy không thoát được.”
"Chuyện như vậy. . . . . . là kết thúc?" Nàng như ở trong mộng, cảm giác chuyện hình như sẽ không dễ dàng như thế.
"Phụ hoàng lên ngôi là chuyện đã định, mặc dù bè phái của hắn không ít, khó tránh gặp phải cơn sóng, nhưng có phụ vương nàng ở một bên giúp đỡ, có thể sẽ thuận lợi."
Nghe lời nói khẳng định của hắn, mặc dù trong lòng có chút không nỡ nhưng nàng nguyện tin tưởng hắn.
Nàng không nhịn được khóe miệng,khẽ nhếch lên."Linh di, " lôi kéo Linh di đến trước mặt của hắn, "Người nghe thấy chưa?"
Đôi môi tái nhợt của Linh di nở ra một nụ cười yếu ớt, "Nghe được."
Hắn quỳ gối bên cạnh mặt Linh di, "Nham Phong sẽ cố gắng hết sức để chữa khỏi cho Linh di, khiến Linh di chính mắt nhìn thấy Nặc lớn lên.”
Tư Đồ Linh nghe thấy như vậy, trên mặt lưu lại hai hàng nước mắt.
"Có nước không?" Hắn ngẩng đầu nhìn Vũ DƯơng, "Khiến Linh di uống chút nước đi, sau đó ta sẽ thay nàng châm kim."
"Có." Hạ Vũ vội vàng chạy ra xe ngựa lấy nước.
Vũ DƯơng theo giúp một tay, ngoài mừng rỡ ra,lúc xoay người ánh mắt của nàng vừa vặn cũng đối diện với ánh mắt căm hận của Như Ý.
Vì nhìn thấy hắn cho nên nàng quá hưng phấn, nàng không chú ý đến Như Ý vẫn trung thành đi theo sau hắn.
Cái chớp mắt tiếp theo, Như Ý đột nhiên dời đi tầm mắt của mình, mặt hướng tới bên ngoài cửa miếu, nhìn mưa to ở bên ngoài.
Vũ Dương cũng không nói nhiều, nhận lấy ống trúc đựng nước trong tay Hạ Vũ rồi xoay người lại, không đoán được có chút choáng váng, ngực khó chịu, thân thể không chịu được lung lay.
"Quận chúa!" Hạ Vũ lanh tay lẹ mắt vịn lấy nàng.
"Không có việc gì." Nàng lắc đầu một cái, sợ hắn sẽ phân tâm khi châm kim cho Linh di, nên quyết định đứng bên ngoài chờ một lát, "Ngươi cầm nước đem vào đi."
"Vâng" Hạ Vũ cầm nước chạy vào.
Như Ý nghi ngờ nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, đột nhiên có chút mánh khóe kéo lại tay của nàng.
Cử động này khiến Vũ Dương giật mình, nhất thời bị mất đà,không có phản kháng..
Sau đó Như Ý nhướng mày, oán hận liếc nàng một cái, rồi không để ý đến trời mưa to chạy ra ngoài, nhiều năm đi theo hắn, cũng hiểu được một chút y thuật, mạch tượng của Vũ Dương đã làm nàng biết Vũ DƯơng đã có thai..
Vũ DƯơng muốn lên tiếng gọi lại , nhưng cuối cùng chỉ có thể thở dài. Gọi lại nàng thì như thế nào? Mình cũng không biết an ủi nàng như thế nào.
Yêu là hạnh phúc, nhưng cũng là tàn khốc, dù sao tình cảm cũng không thể cưỡng cầu, một lòng cũng không thể lo cho nhiều người…..
Bởi vì mưa to, cho nên đoàn người chờ cả đêm ở trong miếu mới đến được bộ lạc…..
Vũ Dương không chờ đợi được việc đem phu quân giới thiệu cho người của cả thôn, nhưng nụ cười trên mặt của nàng, lại biến mất khi càng đến gần bộ lạc. Chẳng biết tại sao trong không khí lại có một mùi khác thường, làm cho nàng có chút luống cuống.
Theo ngược dòng, sẽ thấy bộ lạc ở trước mắt, nhưng ai biết được cảnh sắc trước mặt đã thay đổi không còn sương mù lượn quanh, mùi hương của hoa, thay vào đó lại khói mù tiêu điều,mọi thứ bị mưa to làm ướt hết. Vốn tràn đầy cánh hoa đào ở khắp nơi, cư nhiên bị lẫn bùn đất vào,máu đỏ chảy khắp nơi.
Chưa đến gần, màu của của nước sông cũng khiến cho Nham Phong và Vũ Dương chấn động.
Nham Phong lấy lại tinh thần trước, giao phó Hạ Vũ chăm sóc Tư Đồ Linh, mình thì cưỡi ngựa phi như bay đi về phía trước, Vũ Dương cũng lập tức đuổi theo.
Vừa vào bộ lạc, Thế Ngoại Đào Nguyên đã mất hết , giống sơn mạc hoang vu, mảnh đất đỏ thẫm, hoang vu vắng vẻ.
Vũ Dương xuống ngựa, bộ dáng lạng choạng đi về phía trước, không nỡ nhìn một màn thảm hại ở trước mắt, không chịu nổi khổ sở , nàng muốn khóc to kêu to, nhưng lại chỉ có thể lấy tay đè lên ngực. Tâm của nàng rất đau ——
Nham Phong ôm chặt nàng ở phía sau, cảnh tượng này giống như thủ pháp của CÙng Trác diệt tộc năm đó, khiến cho hắn nhớ lại ký ức tàn khốc và cảnh tượng tan tành năm đó, đầu hắn có chút đau.
Sớm biết CÙng Trác có tính bạo chúa , lại không ngời tới đến đường cùng, lòng dạ độc ác của hắn vẫn thế, lại “huyết tẩy” nơi đây.
Hắn nhạy cảm nghe được tiếng bước chân đến gần, Liễu Nham Phong lấy thủy chủ ở ngang hông ra ném.
"Không!"
Bởi vì thanh âm của nàng, tay hắn nghiêng sang, chủy thủ bị lệch, bắn ra ngoài, nhưng lại rơi ra sau thân của người đó, đốt trọi lấy cây khô.(bánh bao : anh bắn cả ra lửa cơ à @@)
Tầm mắt của Doãn Liễu Đạo trầm ổn nhìn xuống thủy chủ rơi sau lưng của mình, chỉ lệch một chút, tính mạng của hắn đã mất rồi.
"Hắn là thúc phụ của ta!" Lí Vũ Dương chạy đến trước mặt hắn, mắt đỏ hoe, khó nén kích động hỏi: "Thúc phụ. . . . . . chuyện gì đã xảy ra?"
Doãn Liễu Đạo bất đắc dĩ thở dài, "Là Cùng Trác."
Cái tên này, khiến mặt nàng không có huyết sắc càng tái nhợt hơn , nàng lảo đảo thối lui một bước, đụng vào sau lưng Liễu Nham Phong.
Hắn ôm lấy nàng, cho nàng dựa vào.
"Đêm qua hắn dẫn theo một nhóm cao thủ, chém giết mấy trăm người của chúng ta, trước khi đi còn đốt một đám lửa lớn, đem cả bộ lạc đốt hết." Doãn Liễu Đạo cảnh trí trước mắt hoang vu thê thảm, hốc mắt rưng rưng, "Ta sẽ vì toàn cục mà lui, nhưng giữa trưa hôm qua tế ti đột nhiên bảo ta mang tất cả đứa bé đến hậu sơn của ao đầm , hơn nữa làm phép khiến trời mưa to, tới sáng sớm hôm nay mới có thể mang toàn bộ đứa bé xuống núi. Không ngờ. . . . . . ta vừa xuống núi liền nhìn thấy cục diện này.”
Là ông ngoại! Mưa đêm qua cũng là do ông. . . . . .
"Vậy ông ngoại cháu đâu?"
"Tế ti bị hắn đả thương rồi." Doãn Liễu Đạo khó nén bi phẫn nói."Tế ti đã sớm tính đến ngày hôm nay, vì vậy muốn ta làm mưa xuống, kéo chân của cháu lại, nếu không chỉ sợ hôm qua cháu không trốn được kiếp này.”
Bọn họ có thể hiểu hơn ai hết, hắc tế ti Mưu Quang thống hận trời cao vọng tưởng có thể nghịch trời mà đi, nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể lựa chọn làm như vậy, chỉ vì muốn giữ được chút huyết mạch của thôn này.
"Đến đây ." Doãn Liễu Đạo cô đơn mở miệng, "Tế ti đang ở tế đàn chờ cháu nhưng cháu phải chuẩn bị tâm lý.”
Liễu Nham Phong ôm nàng thật chặt, kéo theo bước chân nặng nề của nàng đi theo sau Doãn Liễu Đạo.
Vừa đến tế đàn,khắp nơi đều hoang tàn, nàng liền nhìn thấy người nằm trên mặt đất, cả người đều là máu, lập tức vọt tới bên cạnh ông, "Ông ngoại? !"
Nghe thấy thanh âm, ông chậm rãi mở mắt ra, trong đó thoáng qua một tia sáng yếu ớt, "Vũ DƯơng? Cháu đã trở lại."
Hốc mắt của nàng đỏ hoe, mặt tái nhợt, "Vũ Dương đã về rồi! Ông ngoại, ông không được có việc gì đấy! Nham Phong? —— phu quân của cháu sẽ cứu ông!"
Nham Phong lập tức tiến lên đang muốn chuẩn bệnh.
Mưu Quang lại mở miệng lên ngăn chặn, "Đừng, mệnh của ông đã hết, đừng làm việc vô ích nữa."
Tròng mắt đen như nước sơn của Nham Phong nhìn ông,hành y nhiều năm, hắn biết tâm mạch của đối phương đã đứt, cho dù hắn ra tay cũng chưa chắc có thể cứu về.
Có thể coi sinh mạng như nước, từng giọt từng giọt biến mất, nhưng ánh mắt của Mưu Quang vẫn anh tường yên bình như cũ.
"Vũ Dương, " ông gian nan phát ra âm thanh, "Ông ngoại hỏi cháu một lần nữa, cháu muốn gỡ dây bạc trên chân của mình xuống không?”
Vũ Dương rưng rưng hai mắt nhìn ông, thoáng chốc hiểu rằng ông muốn giữ lại hơi để chờ mình , chính là chờ câu hỏi này.
Nhìn ánh mắt của ông ngoại đang nhìn nam nhân kia, cố gắng giữ hơi đợi nàng trả lời, nàng đột nhiên hiểu ra."Bởi vì Nham Phong.”
Mắt của Mưu Quang nháy lên một cái, "Đây là do chúng ta thiếu hắn.”
Năm đó nếu không phải do Liễu Phàm nhất thời lầm tin Cùng Trác, sẽ không giết công chúa Hồ tộc, cũng sẽ không cho CÙng Trác có cơ hội kiêu ngạo, trở thành quốc sư đương triều . Hôm nay bọn họ bị diệt thôn, đây cũng là do bọn họ thiếu Hồ tộc, phải trả lại….
Tâm của nàng nhói một cái, ngẩng đầu lên nhìn Nham Phong một cái, gật đầu đồng ý."Tốt, tháo ra thôi."
Mẫu thân năm đó đã phong bế năng lực của nàng, chỉ vì muốn nàng bình thường sống qua ngày, nhưng nàng gặp được một nam nhan bất phàm, nhất định không bình thường cả đời được. . . . . . Nếu cuối cùng trốn không thoát, nàng chỉ có thể đón nhận.
Ông muốn dùng một hơi sức cuối cùng để đứng dậy, Liễu Nham Phong lập tức nâng ông lên, ông cảm kích nhìn hắn một cái, trong miệng lẩm bẩm, tay run rẩy lấy dây bạc của Vũ DƯơng xuống .
Trong nháy mắt, một cảm giác lạnh lẽo quỷ dị bỗng chốc vụt qua toàn thân của nàng, cái cảm giác rét lạnh từ trong cơ thể làm huyết sắc trên mặt của nàng mất hết ——
"Nhìn thấy không? ." Mưu Quang lẩm bẩm nói, "Cháu phải lựa chọn như thế nào. . . . . . Tự cháu nhìn cho rõ." Ông ngẩng đầu hiền lành nhìn Vũ Dương một cái, thân thể khẽ chấn động, khẽ thở dài một hơi, nhắm hai mắt , hồn về Cực Lạc.
Nham Phong lập tức muốn ra tay cứu giúp, nhưng mạch của ông đã hoàn toàn không có, đột ngột đi về cõi tiên.
Vũ Dương nhìn thấy Nham Phong nhào tới bên người Mưu Quang, lệ của nàng tuôn như suối, khóc rống lên.
Nàng không thể tin được chỉ mấy ngày trời còn quang đãng, người thân của nàng đã không cùng một thế giới với nàng , mà cả thôn Hòa Nhạc, lại vô duyên vô cớ hy sinh, phải mất đi bao nhiêu mạng người. . . . . . lòng của nàng như bị rỉ máu, một tuyệt vọng khó tả.
Liễu Nham Phong im lặng, nhẹ nhàng đặt tay lên trên đôi vai đang run rẩy của nàng, không nói được lời an ủi nào.
Đụng chạm của hắn khiến nàng lấy lại tinh thần, nước mắt của nàng đột nhiên ngừng. Nơi này đâu chỉ có một mình nàng đau đớn? Tiếng khóc lóc bi thương này làm sao mà rơi được. . . . . .
Nàng quay đầu, hoảng hốt nhìn bốn phía của tế đàn, mười mấy đứa bé đứa ngồi đứa đứng, đều khóc thút thít vì mất người thân….
Đừng khóc, đừng khóc, còn sống là còn hy vọng. . . . . . Nàng muốn mở miệng, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, chỉ cầu trời , không cần lấy phải đi một cái mạng vô tội nào.
Đột nhiên, nàng dùng sức khép lại mắt của ông, vung tay lên, dùng sức đánh Nham Phong.
Tiếng bạt tai lớn như thế, khiến cho tế đàn tràn đầy tiếng khóc bỗng chốc yên tĩnh.
Đầu của Nham Phong bị đánh lệch đi, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh.
"Đều là ngươi! Tất cả đều là do ngươi hại!" Nàng lại vung tay lên, bàn tay lại tát hắn một cái nữa, "Tất cả đều là do ngươi!"
Hắn không có phản ứng, im lặng như cũ nhìn nàng, gương mặt của hắn đau đến nỗi như bị lửa đốt, nhưng vẻ mặt điên cuồng của nàng làm tim hắn đau hơn. Hắn có thể hiểu hiện tại tim của nàng đang đau đớn như bị lửa đốt.
"Báo thù. . . . . . Ngươi nói cho ta biết tại sao ngươi muốn báo thù?" Nàng bắt lấy hắn, gào thét như bị điên rồi, "Cha ta hoặc CÙng Trác giết chết cha mẹ của ngươi rồi thì sao? Cho dù tộc các ngươi bị giết cũng không liên quan đến ta, ta làm sao phải giúp ngươi? Tại sao hôm nay họa này lại liên quan đến tộc của ta? Nếu như ngươi không báo thù, không tìm Cùng Trác, bọn họ sẽ không phải chết, cho nên tất cả đều do ngươi!"
"Vũ Dương. . . . . ." Hắn dùng tay ôm chặt lấy nàng, thương thế của hắn đau, hắn hiểu, nhưng hắn cũng không khá hơn nàng.
"Không nên đụng vào ta! Ngươi đi cho ta, tránh xa ta ra." Nàng dùng sức đẩy hắn ra, không cách nào để hắn lại gần mình được, "Ta không biết. . . . . . tại sao năm đó ta lại cứu ngươi. Nếu khiến ngươi chết ở trận đại tuyết năm đó, ngày hôm nay cũng sẽ không xảy ra….”
"Chuyện hôm nay, cũng không phải niềm vui của Cốc chủ ." Như Ý yên lặng ở một bên, không nhịn được lên tiếng nói chuyện thay Nham Phong."Tất cả đều do CÙng Trác,giết người nhà của ngươi , ngươi tỉnh táo một chút.’”
"Ta đủ tỉnh táo!" Hai gò má run rẩy của nàng đầy nước mắt, ánh mắt hận thù nhìn Nham Phong, đưa cánh tay mảnh khảnh chỉ vào hắn, "Năm đó cha ta giết mẹ ngươi, hôm nay còn lại là. . . . . . tóm lại chúng ta không thiếu nợ nhau, nên đủ rồi. Đi! Ngươi lập tức đi cho ta! Nếu không ta sợ sẽ không khống chế được giết ngươi, bắt ngươi tế những người vô tội ở trong thôn.”
"Ngươi. . . . . . không nói lý lẽ!" Như Ý tức giận nói.
Mặt của hắn bình tĩnh nhìn nàng, khẽ thở dài, cúi đầu quỳ một gối xuống Mưu Quang, thay ông sửa sang lại áo.
"ĐỪng động vào ông ngoại của ta!" Nàng tiến lên đẩy tay của hắn ra.
"Vũ Dương, " hắn dịu dàng kêu tên của nàng, "Nghỉ ngơi một chút."
Ánh mắt của nàng lạnh lẽo, chợt lấy bảo kiếm bên hông của hắn, chĩa thẳng mũi kiếm sắc bén vào cổ họng của hắn, "Có đi hay không?"
Cử động của nàng khiến cho mọi người ngây ngẩn, mọi người tưởng rằng nàng nhất thời kích động, tâm tình khó có thể bình phục, nhưng lúc này thật sự muốn động thủ đả thương người thì lại là chuyện khác.
Mặt của hắn nghiêm túc, không sợ,vươn tay muốn hạ kiếm của nàng, nhưng nàng rất nhanh đã trở tay, mũi kiếm trực tiếp xẹt qua cánh tay hắn, máu tươi lập tức nhuộm đỏ màu áo trắng của hắn.
Như Ý ở một bên rút kiếm đỡ cho chủ.
Doãn Liễu Đạo thấy thế, cũng lập tức bảo hộ ở trước người Vũ DƯơng, "Nơi này máu đã chảy thành sông, các ngươi hãy giơ cao đánh khẽ,đi thôi.”
Thấy nàng nhìn mình bằng ánh mắt cực kỳ oán hận, đáy mắt của hắn thoáng qua tia hoảng hốt."Ông trời thổ địa làm chứng, ta nhất định sẽ giết CÙng Trác, " hắn mở miệng, giọng nói lạnh lùng, "Lấy đầu của hắn, để tế thôn của mọi người!"
"Không cần, ta chỉ muốn mang theo những đứa bé này, tìm nơi kín đáo xây dựng lại bộ lạc. Ngươi thấy những đứa bé này sao?" Nàng u oán nhìn của hắn, "Báo thù. . . . . . các ngươi hãy làm theo cái ngu ngốc ấy đi, ta chỉ muốn giữ lại mạng của những đứa bé này. Đi thôi, mang theo Linh di về địa phương các ngươi nên đi, đi làm hoàng đế, làm Cốc chủ, tùy ngươi muốn làm gì, chỉ xin ngươi không xuất hiện trước mặt của ta, để cho ta nhớ tới ngày hôm nay. Từ nay về sau, chúng ta sẽ không còn liên quan.”
Lời nói của nàng làm chấn động trái tim của hắn, khiến cho hắn đau đến không muốn sống, nhưng không có bất kỳ câu chữ nào để phản bác.
"Đi thôi, Cốc chủ." Như Ý đè trên cánh tay bị thương của hắn, nói.
HẮn không nói thêm nữa, hắn nhìn lại nàng một cái thật sâu, "Ta nhất định sẽ giết Cùng Trác!"
Nàng giống như không nghe được lới nói của hắn, phẫn hận xoay người, không nhìn hắn nữa.
Nhìn bộ dáng quyết liệt của nàng, hắn ảm đạm xoay người rời đi, bước chân chạm vào mặt đất, thanh âm phát ra làm tan nát lòng người.
Đến khi hắn đi xa, lên ngựa, nàng mới chịu đựng không được xoay người nhìn bóng lưng của hắn.
Nham phong! Vĩnh biệt! Chỉ cần ông trời cho chúng ta đoạn tuyệt duyên phận vào lúc này, chúng ta đừng gặp lại trên đường hoàng tuyền . Nàng thì thầm trong lòng , nhắm mắt lại, một hàng lệ chảy xuống gương mặt của nàng, bảo kiếm trong tay nàng rơi xuống mặt đất.
"Tại sao?" Doãn Liễu Đạo không hiểu , nỗi khổ sở của nàng rõ ràng như vậy.
"Thúc phụ, mang theo bọn nhỏ đi nhanh đi." Nàng bên cạnh ông ngoại, giống như mất hết tất cả sức lực, "Cùng Trác có thể trở về.”
Sắc mặt Doãn Liễu Đạo đại biến, trong mắt tràn ngập hận ý.
"Đi thôi." Nàng nhu nhu nhìn hắn, "Đừng nghĩ đến báo thù, ông ngoại bảo ngươi mang theo đám nhóc này, chính là muốn giữ lại huyết mạch của chúng ta, bọn nhỏ bây giờ chỉ có thể dựa vào người.”
"Cháu thì sao? Cháu không phải đi?"
"Cháu không thể đi, cháu muốn ở lại chỗ này." Khóe miệng của nàng nhếch lên,giễu cợt.
"Vũ Dương. . . . . ."
Nàng lắc đầu một cái, "Đừng có mà lèo bèo, nếu là nghịch thiên thì phải trả một cái giá thật lớn, cha mẹ chaus như thế, ông ngoại cũng như vậy, mà cháu. . . . . . không có ngoại lệ. Năm đó cha mẹ lấy mạng của người ta bây giờ đến cháu , hôm qua ông ngoại đã dùng mệnh của mình để bảo vệ cháu và đám trẻ này, vậy hôm nay. . . . . . cháu cũng dùng mạng của mình để bảo vệ Nham Phong , đây là chúng ta thiếu hắn."
"Cháu thấy Nham Phong sẽ chết? !"
"Dạ, ở chỗ này." Nàng chỉ vào chỗ đất trống của tế đàn, "Cháu thấy hắn cả người đầy máu nằm ở đây.”
Doãn Liễu Đạo nhìn theo phương hướng tay của nàng, không khỏi thở dài, "Ta hiểu. Cho nên cháu mới đuổi hắn đi.Được rồi, ta lập tức mang theo đám nhỏ này đi, cháu hãy bảo trọng.”
Lí Vũ Dương không trả lời, chỉ là nhìn ông ngoại, cũng không nhúc nhích.
Trong ánh nến chập chờn xung quanh tế đàn, bốn phía là cảnh tượng yên tĩnh,bi thương, thảm thiết.
Nàng ngồi một mình ở nơi này, trên mặt đất có nhiều tâm tình, một tiếng bước chân từ xa đến gần, nàng ngẩng đầu, lại kinh ngạc nhìn bóng dáng yểu điệu trước mắt.
Như Ý lạnh lùng, hừ lạnh, "Nữ nhân ta thấy không ít, nhưng ngu muội giống như ngươi , lân đầu tiên ta thấy!"
"Ngươi. . . . . ." Nàng sửng sốt một chút, "Làm sao ngươi lại trở về.”
"Trở lại xem hồ lô của ngươi mua bán thuốc gì!"
Vũ Dương tính một hồi, ánh mắt vội vàng nhìn phía sau nàng.
"Không cần tìm, Cốc chủ không có trở lại." Như Ý trực tiếp ngồi bên cạnh nàng, nghiêng đầu quan sát nàng, "Ngươi tính ngồi chỗ này đến bao giờ.”
ÁNh mắt của nàng hơi thu lại, "không liên quan đến ngươi, ngươi đi nhanh một chút."
"Ta đã trở lại, không có ý định đi." Như Ý nhún vai một cái, "Ta quay lại lấy bảo kiếm thì nghe thấy đối thoại của ngươi cùng thúc phụ rồi.”
VŨ DƯơng nghe thấy thế thì chấn động.
"Chỉ là, ta không nói cho Cốc chủ biết." Như Ý nhàn nhạt liếc nàng một cái, cảm thấy không thích, nói: "Ta chưa bao giờ thích ngươi , bởi vì ngươi là nghĩa nữ của cẩn vương phủ , cha ngươi là đồng lõa giết Hồ tộc năm đó, ngươi chẳng qua chỉ là người phàm, không có đạo hạnh, không thể sống lâu, ta tự nhận có một chút không bằng ngươi, ánh mắt của Cốc chủ chỉ dừng lại trên người của ngươi.”
Nghĩ đến Liễu Nham Phong, Lí Vũ Dương không khỏi dịu dàng cười một tiếng, "Ta rời khỏi rồi, ngươi có thể canh giữ bên cạnh người của hắn.”
"Ta đối với đồ của người khác không có hứng thú." Ánh mắt của Như Ý nhìn thẳng vào nàng, "Ta chỉ hỏi ngươi một câu —— nếu Cốc chủ ở lại bên cạnh ngươi, thực sự sẽ chết sao?"
"Ta nhìn thấy hắn chết ở chỗ này, còn ta thì đứng ở một bên.”
"Cho nên ngươi mới đuổi cốc chủ đi, mình ở lại chỗ này? Ngươi không sợ người chết sẽ là ngươi?”
"Mạng của ta nếu hôm nay chết ở đây, đó cũng là mạng của ta." Giọng nói của nàng cố chấp."Ta không sợ."
Như Ý đùa cợt nhìn nàng, "Ngươi thật đúng là thông rồi sao, không để ý mạng lớn. . . . . . Cũng không để ý mạng nhỏ sao?"
Lòng của nàng chấn động, "Ý của ngươi là gì."
"Cái này!" Như Ý chỉ tay vào bụng của nàng, "Nơi này có đứa bé của Cốc chủ.”
Nàng chấn động, "sao ngươi biết?"
"Hôm qua ta đã biết rồi, không ngờ y thuật của cốc chủ, lại không phát hiện được chuyện này. Ta nghĩ hắn đã lâu không nhìn thấy ngươi, cho nên hôm qua vừa thấy ngươi, đầu óc bị hồ đồ."
Lí Vũ Dương cúi đầu, chán nản không nói.
Thật ra trên đường trở về Miêu CƯơng, nàng đã biết mình mang thai, chỉ là có nhiều sự tình thay đổi, đứa bé chưa ra đời đã khiến nàng đau lòng.
Vốn tưởng rằng trở lại Miêu Cương sống, cho dù nàng và hắn không có kết quả, nơi này cùng nơi cơ trú tương lai cho nàng và đứa bé, nào biết cuối cùng lại là cảnh tượng hoang tàn . . .
Nàng hối hận vì đã trở lại, hối hận mang đến tai ương cho nơi này, nàng hối hận không nghe lời nói của mẫu thân. Nàng khóc không ra tiếng, nước mắt lặng lẽ rơi.
"Ngươi đừng khóc !" Như Ý nhìn thấy nàng rơi lệ, đầu hàng thở dài, mình thua thảm hại rồi.
Có lẽ nữ nhân này mới thích hợp với Cốc chủ nhất , chỉ có nàng mới tác động đến cảm xúc của Cốc chủ, hơn nữa lấy tính mạng để yêu hắn.
"Nữ nhân ngu ngốc, đừng khóc." Dáng vẻ nhu nhược của nàng làm NHư Ý phiền loạn, "Không phải vậy. . . . . . Ngươi không quan tâm ta làm ảo thuật cho ngươi xem sao?”
Nàng mở to đôi mắt đẫm lệ, không hiểu nhìn Như Ý.
Khóe miệng Như Ý giương lên, xoay người một cái ở trước mặt nàng, khi trở lại đã là bóng dáng của người khác.
"Ngươi. . . . . ." Thấy một màn ở trước mắt, nàng kinh ngạc đến nỗi quên rơi lệ.(bánh bao: chị trẻ con dễ dụ quá =)))
"Rất giống Cốc chủ chứ?" Như Ý hài lòng ở trước mặt nàng lung lay một cái, "Công phu lợi hại nhất của ta là ảo thuật, bất luận kẻ nào ta chỉ cần liếc mắt nhìn, ta đều có thể biến thành hình dạng của hắn.”
"Thật là thần kỳ. . . . . ." Nàng giật mình quan sát Như Ý, chỉ thấy cô nương mềm mại biến thành Nham Phong nhanh nhẹn.
"Ngươi đừng nhìn ta như vậy, " thấy ánh mắt nhu tình của nàng, bộ dạng không chịu được của Như Ý, "Bề ngoài của ta giống Cốc chủ, nhưng ta chính là Như Ý."
Nàng không nhịn được nhếch khóe miệng lên.
"Biết cười là tốt rồi." Như Ý ngồi bên cạnh nàng."Ngươi thật sự không đi?"
Nàng lau nước mắt trên mặt, lắc đầu một cái.
"Mang theo đứa bé xuống hoàng tuyền cũng không hối hận?"
Nàng vẫn lắc đầu, "Hãy thay ta chăm sóc tốt cho Nham Phong."
"Cái này sợ rằng không có biện pháp." Như Ý kinh hoàng lắc đầu nói."Ta không có biện pháp biết tính toán của ngươi hay bỏ mặc ngươi không lo. So với người phàm mang thai như ngươi ra còn có chút khả năng, ta sẽ không để ngươi ở nơi này rồi đi mất.”
Mặc dù Như Ý miệng lưỡi gai góc, nhưng thật ra thì có lòng tốt giúp nàng.
Nàng lộ ra vẻ xúc động, vươn tay lôi kéo người nàng, mặt cảm động, "Cám ơn ngươi, nhưng ta không thể hại ngươi."
"Không sợ, ta có thể, đi cùng ta đi." Như Ý chăm chú nhìn nàng, "Cốc chủ cho rằng ngươi hận hắn mà tinh thần chán nản, thân thể của Linh vương phi bởi vì chịu đả kích nên có chuyển biến xấu, hắn chỉ có thể ở lại chăm sóc, nếu không ta khẳng định hắn sẽ chạy lại đây.”
"Ta theo hắn. . . . . . cuộc đời này không có duyên."
"Đừng nói những lời nói như cuộc đời này không có duyên, kiếp sau như thế nào ngươi biết làm sao được? Không bằng trân trọng kiếp này. Ngươi ——" lời nói của nàng đột nhiên bị âm thanh bên ngoài tế đàn vang lên làm đứt đoạn.
"Là tông nhi!" Nàng nhận ra tiếng kêu của con ngựa, chỉ là tiếng kêu của nó có chút kỳ quái, mang theo một tia thê lương không tầm thường .
Lòng của nàng căng thẳng, vội vàng đứng lên muốn đi dò xét, nhưng mới đi được mấy bước, đã nhìn thấy Cùng Trác xuất hiện phía trước tế đàn.
Máu ở trên đầu hắn chảy xuống, một thân nhếch nhác, bước đi chệnh choạng, kéo theo bao tải còn nhỏ giọt máu tươi trên mặt đất.
Nhớ tới tiếng ngựa hí, tâm của nàng đau đớn —— hắn đã giết tông nhi của nàng.
Máu tươi trên trán của hắn nhỏ xuống, nhưng hắn không lau đi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vũ DƯơng.
Vì tuyệt mỹ dung nhan của nàng, hắn rời Kinh Thành, lại không ngờ tới thế cục lại thay đổi toàn bộ, lấy một cỗ khí thế “sét đánh không kịp bịt tai” mà đến, để cho binh của hắn bại như núi lở.
Thái tử điên khùng hắn không thèm để vào trong mắt, thế nhưng lại khỏi bệnh đăng cơ lên làm thái tử, ngay cả muội muội cũng rời bỏ hắn, trong nháy mắt hắn liền rơi vào trạng thái “tường sập”.
Mà tất cả đều bởi vì nàng —— Lí Vũ Dương!
Hắn giống như mê muội đắm chìm trong phong thái yểu điệu của nàng, trong họng có một cục máu chực phun ra.
Không ngờ lão già Mưu Quang kia thật lợi hại, hắn mang theo những người thân tín phá hủy nơi này, nhưng vừa rời đi, đoàn người liên tục bị trúng độc, hắn lại quên mất tế ti Mưu Quang không chỉ nhìn trước được tương lai,lại còn là cao thủ giỏi về độc dược.
Nhưng mà hắn sẽ không chết dễ dàng như thế, hắn từ nhỏ đã tập được công phu dùng vận khí của mình để giải độc, nhưng những người khác không có vận khí tốt như vậy.
Chỉ cần hắn còn có tiếng nói ở đây, hắn không nhận thua hắn sex không chết mà phải là người khác chết.
Như Ý nhìn hắn, trong cơn giận dữ, ánh mắt lạnh lẽo, lập tức đứng trước người Vũ Dương đang cứng như đá.
"Liễu Nham Phong? !" Cùng Trác lắc lắc đầu, hoài nghi mình bị hoa mắt, hắn bị ảo thuật của Như Ý gạt, "Ngươi nên ở kinh thành sao lại ở đây.”
Thanh âm của Như Ý lạnh lùng, "Ta tới đây. . . . . . để tự tay giết ngươi…”
Hắn ngẩng đầu cười to, tiếng cười đột nhiên ngừng lại, căm hận nhìn Nham Phong , "Tại sao thứ nghiệp chủng như ngươi không cần làm cái gì cả, đế vị liền vô duyên vô cớ rơi trên người ngươi, nếu ông trời để cho ta gặp gỡ được ngươi, ta sẽ không để cho ngươi sống, ta sẽ có cơ hội lên ngôi."
Nàng lấy lại tinh thần, tay để trên tay của Như Ý, "Mau biến trở về nguyên hình!"
"Cần gì phải làm việc thừa?" Như Ý cũng không có liếc nhìn nàng một cái, "Để cho hắn hiểu nhầm cũng tốt, nếu như tài nghệ của ta không bằng người, bị hắn giết, hắn sẽ tưởng lầm rằng đã giết chết Cốc chủ, thì sẽ không đi đuổi giết Cốc chủ nữa.”
Lí Vũ Dương cả kinh, không đồng ý nhìn nàng, "Ngươi ? . . . . ."
"Ngươi cũng lấy dũng khí đánh cược mạng sống của mình, không có đạo lý không cho phép ta phải làm như thế này." Tâm ý của Như Ý đã quyết, cầm kiếm của Nham Phong lên, đẩy nàng ra, hất cằm lên, không sợ hãi mà xông về phía hắn.
Mặc dù trúng độc, nhưng hắn làm đến chức quốc sư, cũng có chút khả năng, hắn bỗng chốc kêu lên một tiếng, lấy dao găm xông lên.
Nàng cũng hít lên một ngụm khí lạnh, nhìn eo của Như Ý khẽ cong lên, nhanh nhẹn tránh một nhát dao găm kia.
Nhưng một hồi đánh nhau, chân của hắn đảo qua, đá trúng bụng của Như Ý, nàng lảo đảo ngã xuống, không kịp phản ứng đao của hắn đã đâm vào thân thể của nàng.
Vũ Dương không chịu được,hét lên một tiếng, xông lên phía trước.
Hắn vươn tay, muốn một phát bắt được nàng, nhưng bị nàng thoát được. Trong tiểu đao trong tay nàng không lưu tình đâm vào hắn, làm rách tay áo của hắn, hắn tránh được, tay liền thuận thế rút đao trên người của Như Ý ra.
Cả người Như Ý mềm mại té xuống đất, Vũ DƯơng lập tức vịn lấy người nàng,nước mắt rưng rưng.
Trong đầu của nàng thoáng qua một ý nghĩ, đây là hình ảnh mà nàng đoán được—— Liễu Nham Phong chết đi, mình đứng bên cạnh hắn. . . . . . Nhưng người chết thực sự lại là Như Ý……
"Mau đi đi, nếu ta tắc thở, sẽ trở về nguyên hình.. . . ." Như Ý nói dồn dập ở vành tai của nàng.
VŨ DƯơng cắn răng một cái, chịu đựng thống khổ đặt nàng xuống, nắm lấy thanh kiếm của Nham Phong, xoay người đi ra phía sau của tế đàn.
Hắn không ngờ rằng nàng có cử động này, đầu tiên là sửng sốt, nhưng sau đó cũng đuổi theo.
Đứa nhỏ, ngươi trăm lần vạn lần phải nhớ chỗ này. . . . . . phải nhớ chỗ này cho rõ…..
Vừa chạy vừa thở dốc , trong rừng cây cổ thụ che trời, Vũ DƯơng giống như nghe được âm thanh của ông ngoại….
Đằng trước có một đầm ao, nếu không chú ý đi lại sẽ bị lõm xuống,là tai họa ngập đầu……
Ý tưởng chợt lóe lên, có lẽ ông ngoại đã tính được ngày này, cho nên mới giao phó cho nàng phải nhớ kỹ địa điểm nguy hiểm này, đây là nơi ông ngoại trước khi chết để lại cho nàng,bảo vệ tính mạng của nàng…
Nàng hơi chuyển thân mình, hai mắt đỏ ngầu, Cùng Trác đuổi sát theo mình không tha—— nơi này là địa phương cha mẹ khi còn bé thích du ngoạn nhất, nếu không có người đàn ông này, chỗ này có lẽ tràn đầy tiếng cười vui .
Nàng gắng sức chạy về phía trước, dẫn hắn từng bước từng bước đi đến chỗ đầm lầy, sau đó bỗng nhiên đứng lại, xoay người một cái , ánh mắt lạnh lẽo xông về phía hắn….
"Ngươi phải là của ta?" Tay của nàng bắt được hắn.
HẮn mừng như điên, hai mắt lóe sáng, "Dĩ nhiên, Thủy Tâm. . . . . . Ta vẫn ái mộ ngươi."
Thủy Tâm? Hắn coi nàng là mẹ?
"Vậy bây giờ chúng ta ở cùng nhau thôi." Nàng nắm chặt hắn, lui xuống một bước dài, chân vùi trong ao đầm.
Nàng liều mạng kéo hắn, kéo hắn vào trong vũng bùn,trốn không thoát, đất ướt ở dưới chân kéo lấy hai người.
HẮn bây giờ mới biết nàng định làm gì, hắn giãy giụa muốn leo ra , nhưng nàng lại quấn chặt lấy hắn, khiến vũng bùn quấn chặt lấy nửa dưới của hai người.
"Ngươi không phải muốn ta sao? Hiện ta ta sẽ ở chung với ngươi!" Nàng dùng sức ấn đầu của hắn, muốn hắn lún sâu trong bùn, châm chọc nhìn vẻ mặt kinh hoàng của hắn."Ta và cha mẹ ta ở dưới chờ ngươi, chờ tính món nợ này với ngươi!"
"Ngươi bị điên rồi—— kẻ điên ——" hắn rống lên , dùng sức tát nàng một cái.
Tay của nàng vì một đòn nặng nề này mà buông ra, chỉ là không sao.
Nàng lạnh lùng nhìn hắn giãy giụa càng lún xuống nhanh, không nhịn được cười ra tiếng."Ha ha! Ngươi nhận đi, sẽ không có người tới cứu ngươi.”
Nàng đã sớm đạm mạc với mạng sống của mình, một chút cũng không nhúc nhích, nhưng ngay lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy bụng dưới đau nhói một hồi….
"Đứa nhỏ . . . . ." Nàng đau đến muốn rên rỉ, trong tai nghe được tiếng kêu hoảng hốt, mơ màng , giống như nghe được tiếng của Nham Phong.
Nàng nhắm mắt lại, nhất định là ông trời thương nàng, để cho nàng trước khi chết còn có thể gặp lại hắn một lần.
Nàng nhắm hai mắt, hiện lên trong đầu là một thân áo trắng, phu quân lỗi lạc ngang tàng ,mừng rỡ ôm đứa trẻ— đây là một giấc mộng đẹp!
Nếu thật có kiếp sau, nàng chỉ hy vọng có thể gặp lại hắn, kiếp này chỉ có thể chờ đợi, nếu có áy náy cũng có thể bắt đầu đền bù lại từ đầu…..
"Sư phụ!" Nham Phong lo lắng nhìn ông lão tóc trắng râu bạc trắng: "Như thế nào?"
Trịnh Tây Tử buồn cười nhìn đứa nhỏ một cái, khó thấy được tâm ý hoảng loạn của đứa bé trầm ổn này…..
"Sư phụ. . . . . ."
"An tĩnh chút, ta bị ngươi làm cho đầu đau nhức óc rồi."
Mặc dù đã gần trăm tuổi , nhưng tướng mạo của ông xem ra chỉ 50, 60 tuổi, càng già càng dẻo dai, năm đó cũng bởi vì ông, dẫn dắt duyên phận của cha mẹ Nham Phong.
Cho dù sau này ông không có duyên với đồ nhi và thái tử, nhưng ông cảm thấy có duyên với Nham Phong, vì vậy đem tấm hình hắn còn bé giữ lại bên người, đem tất cả kiến thức cả đời truyền lại cho hắn.
Chỉ là không ngờ, lần này ông đến Miêu CƯơng hái dược thảo, quỷ xui thần khiến thế nào lại gặp Nham Phong đang kéo Vũ Dương từ vũng bùn lên.
Đây chính là duyên phận. Nhìn người nằm ở trên giường, ông vuốt chòm râu bạc trắng,nghĩ ngợi, có lẽ mệnh của nha đầu này không đến đường cùng.
"Sư phụ. . . . . ."
"Tốt lắm!" Ông bất đắc dĩ nhìn Liễu Nham Phong, "Yên tâm. Người không có việc gì, đứa nhỏ trong bụng cũng không có chuyện. Ta cho nàng dùng mấy viên đan dược, mấy ngày nữa mạch sẽ như rồng như hổ.”
Nghe được câu này, cuối cùng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Cái tên tiểu tử tay chân đúng là mau." TRịnh Tây Tử trêu ghẹo nhìn hắn, "Ta chỉ rời khỏi 2, 3 năm, ngươi tự dưng lại có một nương tử mềm mại, còn sắp làm cha!"
Liễu Nham Phong không để ý đến giễu cợt của sư phụ, ánh mắt dán chặt trên người của VŨ Dương.
"Đứa nhỏ này, ngươi có thể giao cho ta."
Vốn không muốn để ý đến tính khí trẻ con của sư phụ, nhưng vừa nghe đến những lời này, Liễu Nham Phong không để ý tới cũng không được. Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía ông.
"Ngươi phải biết ta chưa bao giờ tự tiện ra tay cứu giúp." Trịnh Tây Tử trêu ghẹo nhìn hắn, "nếu ta cứu nàng, ngươi phải cho ta một vật, mà ta. . . . . . lấy đứa bé."
Liễu Nham Phong không chút nghĩ ngợi lắc đầu cự tuyệt.
"Ngươi cự tuyệt cũng không thể được." Trịnh Tây Tử cố ý nói.
"Sư phụ!" Liễu Nham Phong tức giận, vào lúc này, hắn thật sự không có tâm tình đùa vui với sư phụ.
Trịnh Tây Tử không nhịn được cười hahaha."Cái dáng vẻ này của ngươi, trái ngược với bình thường rồi." Vỗ vỗ bả vai đồ đệ , bỏ lại những lời này, hắn vui vẻ xoay người rời đi.
Liễu Nham Phong cười khổ quay người lại, nhẹ tay sờ gò má tái nhợt của nàng, nhớ lại phút chốc nàng sắp ngập đầu kia, hắn như bị lấy mất linh hồn, cơ hồ cho là hắn hoàn toàn đã mất đi nàng.
Trời mưa. . . . . . Lí Vũ Dương nhắm hai mắt nghĩ thầm. Nước mưa rơi trên mặt nàng, giọt mưa ở trên mặt là thật —— nước mưa sao lại có vị mặn.
Nàng gắng sức mở mắt ra, thì ra là không phải nước mưa, là nước mắt của Nham Phong, lệ của hắn rơi từng giọt từng giọt trên mặt của nàng, thật nóng bỏng!
Hắn khóc? ! Cho nên hắn đã chết rồi sao? Nhưng nếu nàng chết rồi sao còn tri giác.
"Đừng khóc. . . . . ." Nhìn hắn khóc, lòng của nàng cũng đau đớn theo hắn.
Nham Phong nghe thấy tiếng của nàng vui mừng kích động , không phí tâm lau nước mắt đi, hai mắt hắn phát sáng, kích động cầm tay của nàng, "Nàng chút nữa đã làm ta sợ muốn chết!"
"Ta chết sao?"
"Thiếu chút nữa." Lòng hắn đau xót, sờ gò má của nàng, "Nếu không phải ta lại chạy tới, ngươi thật. . . . . ." Hắn ngừng lời nói, căn bản không muốn nhớ lại màn rung động lúc đấy.
Bộ dáng tiều tụy của hắn giống như ba ngày không ngủ làm nàng có chút kỳ quái, còn có nước mắt của hắn. . . . . . Hắn vì nàng mà chảy nước mắt, nàng không vui vẻ, chưa từng có giờ phút nào thương hắn như lúc này.
Nhưng trong lòng của nàng còn nhiều nghi ngờ, nnagf nhwos mình đã lôi kéo Cùng Trác xuống vũng bùn, hiện tại thế nào. . . . . .
"CÙng Trác đâu?"
"Hắn đã chết!" Ánh mắt của hắn lạnh lẽo khi nhắc tới CÙng Trác, "Hắn và nàng cùng nhau chìm xuống vũng bùn, ta cứu nàng thì hắn vẫn còn sống, cho nên ta đâm hắn một nhát kiếm, hiện tại hắn đã chìm sâu xuống dưới đất rồi." Trong giọng nói của hắn không có chút tia đồng tình nào.
Tin hắn chết làm nàng thở dài, thoải mái cùng bi thương làm hốc mắt của nàng đỏ lên.
"Hắn đã chết, tất cả đều kết thúc, nhưng Như Ý cũng đã chết. . . . . . Còn có tông nhi . Như Ý biến thành bộ dáng của chàng, CÙng Trác cho rằng đó là chàng. . . . . . thì ra tiên đoán của thiếp là Như Ý chết dưới đao của CÙng Trác, không phải là chàng. Là thiếp. . . . . . Thiếp hại chết nàng. . . . . ."
"Hử!" Hắn ôm cổ nàng dụ dỗ nói: "Như Ý không có chết! Nàng bị trọng thương, nhưng không có chết."
Nàng sửng sốt, trong mắt lóe lên một tia sáng , thận trọng nhìn hắn, "Thật?"
Hắn khẳng định gật đầu, "Lần này may mắn gặp gỡ sư phụ của ta, nếu không có ông, bằng y thuật của ta, ta cũng không có nắm chắc. Là ông cứu nàng, Như Ý . . . . . . và đứa nhỏ trong bụng nàng."
Nàng chấn động, tay che ở bụng, khiếp sợ nhìn hắn một cái.
"Tại sao không nói cho ta?" Nhớ tới chuyện này, hắn rốt cục giận tới tái mặt.
"Thiếp vốn tưởng rằng cuộc đời này chúng ta không có duyên, không muốn làm khó chàng. . . . . ."
Hắn hừ lạnh một tiếng.
"Chàng giận?"
"Dĩ nhiên tức giận, giận nàng đem toàn bộ chuyện đều đặt trên người mình.”
"Đây là do ông ngoại nói, " nhớ tới ông, ánh mắt nàng hơi sâu, "Chúng ta nợ chàng phải trả lại.”
"ta chưa từng quan tâm đến vấn đề này." Hắn cúi đầu, hôn nàng một cái.
Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy nhu tình gặp phải ánh mắt của hắn."Thiếp biết, nhưng thiếp không thể không quan tâm ánh mắt của người khác nhìn chàng. Chỉ là. . . . . . chàng đã đi rồi sao lại quay đầu lại .”
"Bởi vì tông nhi ."
"tông nhi sao? !" Nàng hết sức kinh ngạc, CÙng Trác không phải đã giết nó sao,”nó không chết”
Hắn trấn an , xoa tóc của nàng, "Lúc ấy chính vì nó có linh tính, vì vậy mua nó tặng cho nàng, không ngờ cuối cùng nó lại cứu nàng một mạng." Hắn ôm nàng vào trong ngực nói: "thân thể Linh di yếu đuối, xe ngựa không đi nhanh được, chúng ta đang nghỉ ngơi, tông nhi chạy tới. Thấy trên lưng nó bị đâm một nhát dao, máu tươi chảy ròng ròng nhưng vẫn chạy đến tìm ta, ta lập tức lập tức giục ngựa chạy về. Chỉ là. . . . . . tông nhi đã hết cách cứu rồi…”
Mũi của nàng chua xót, trong lòng có cảm kích nhiều hơn cảm ơn.
Là người hay là yêu, là thú thì như thế nào. Đáng sợ nhất là tính tham lam, dù là ngựa, cũng đều có tình có nghĩa, quan trọng là tiếng nói trong tim chứ không phải là biểu tượng của sinh mệnh.
"Không cho phép có lần sau !" Hắn ôm chặt nàng, nghiêm túc nói."Hiện tại thù đã báo, hận đã hết, nàng không phải vì thân phận đối lập mà bức ta. Nàng đã nói muốn cùng ta trải qua thân phận vợ chồng bình thường, trải qua sinh hoạt nhàn hạ.”
Nàng ngẩng đầu lên, khẽ vuốt ve mặt của hắn, "Sẽ không, thật ra chàng khổ sở như vậy thiếp cũng không dễ chịu.”
Lòng hắn chấn động, không kìm hãm được hôn nàng. Hôm nay trừ nàng ra, cái gì đều không quan trọng, nàng an toàn đang ở cùng với hắn, mà hắn cũng bình yên vô sự, tất cả khổ sở đã là quá khứ.
Thế giới bên ngoài loạn như cũ, nhưng hắn sẽ mang nàng hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã, hưởng thụ hạnh phúc của chúng ta…….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]