Chương trước
Chương sau
“Sếp, phía trước đang xảy ra tai nạn giao thông, xe của chúng ta không thể nào vượt qua được!”
Đang đuổi theo chiếc xe ô tô chở hai mẹ con Trương Tuyết Mai chạy trốn, âm thanh khó chịu của Rose đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, Tô Hỷ Lai nhìn thấy một đám đông lộn xộn đang tụ tập ở trên đường quốc lộ. Thậm chí, có một chiếc xe tải còn đâm ngang giữa đường, khiến cho đoàn xe phía trước không cách nào di chuyển được.
“Sếp, chúng ta cần phải chờ hay không?”
Thấy đường phía trước không thể đi, ánh mắt của Rose không khỏi nhìn qua Tô Hỷ Lai. Nhất thời, trái tim của Tô Hỷ Lai liền bị nhấc lên. Cứ mỗi lần nhìn thấy ánh mắt này của cô, anh lại nghĩ đến hành động điên rồ, lúc cô vượt qua đại lộ Đông Tây, đuổi theo đám người bắt cóc Trịnh Hồng Ngọc.

Đoàng!
Thế nhưng, ngay lúc Tô Hỷ Lai vừa mới quay đầu nhìn lại, thì một tiếng súng nổ lớn vang lên inh trời, để cho tất cả mọi người đều không khỏi giật nảy mình.
“Đứng im, toàn bộ các người đều đừng im! Ai dám nhúc nhích, tôi sẽ bắn chết con đàn bà này!”
Lúc này, từ trên một chiếc xe ô tô đột nhiên lao xuống hai gã đàn ông. Một kẻ cầm lấy súng ngắn, chĩa về phía đỉnh đầu của một người phụ nữ đứng ở gần đó. Còn một kẻ thì mang theo một khẩu súng trường, hướng về phía một nhóm cảnh sát mặc thường phục, đang bao vây ở xung quanh.
“Toàn bộ các người đều đứng im, không ai được phép nhúc nhích!”

Gã đàn ông cầm súng trường cũng hét lên. Đồng thời, cổ tay của tên cầm súng ngắn, đang bắt đầu siết chặt lấy cổ họng của người phụ nữ xấu số.
“Sếp, anh có muốn tôi đi qua xử lý bọn chúng hay không?”
Đối với hai tên cướp, đang dùng họng súng của mình chĩa về phía người khác, nhất là uy hiếp một người phụ nữ không có một chút năng lực phản kháng nào, trong lòng của Rose cực kỳ chán ghét. Thế nên, lúc này cô mới hướng về phía Tô Hỷ Lai, đưa ra đề nghị của mình.
Nhưng mà, lúc này từ bên trong đám đông, Tô Hỷ Lai đột nhiên phát hiện ra một khuôn mặt hết sức quen thuộc. Không biết giữa hai người có sợi dây vận mệnh nào đó trói chặt hay không, mà mỗi lần xảy ra rắc rối, Tô Hỷ Lai đều nhìn thấy cô xuất hiện ở bên cạnh mình.
Chỉ có điều, nhìn thấy bộ dáng của Lưu Thục Hiền đang tiến gần về phía hai tên cướp, lông mày của Tô Hỷ Lai bỗng dưng cau lại.
“Sếp, anh có nghe tôi nói gì không?”
Phát hiện ra Tô Hỷ Lai không chú ý đến câu hỏi của mình, ánh mắt của Rose lúc này mới quay sang nhìn lại. Nhưng khi cô phát hiện ra Tô Hỷ Lai đang chăm chú nhìn về phía một người phụ nữ khác. Không biết vì sao, trong lòng của cô lại lộ ra một chút ghen tuông.
“Ừm, cô vừa nói cái gì?”
Lần này, Tô Hỷ Lai rốt cuộc cũng kịp phản ứng lại. Thế nhưng, lúc này tiếng súng thứ hai lại lần nữa vang lên. Ngay sau đó, hai người bọn họ liền nghe được tiếng hét thất thanh của một người phụ nữ.
“A, cứu tôi với!”
Tiếng kêu cứu này là của người phụ nữ bị hai tên cướp khống chế. Thế nhưng, tên cướp đang cầm súng ngăn, đã bị một viên đạn bắn gúc. Mà tên cướp còn lại, dường như hơi có vẻ giật mình. Chỉ có điều, khi những cảnh sát xung quanh dự định lao tới đem tên cướp này khống chế, thì hắn đột nhiên tức giận quát lên.
“Là chính các người ép tôi!”
Nói xong, khẩu súng của kẻ này liền hướng về phía người phụ nữ xấu số, cùng với đám đông vậy ở xung quanh, liên tục xả đạn.
“Ha ha ha, dù có chết, tôi cũng muốn lôi theo mấy người chết cùng! Ha ha ha!”
Tạch Tạch Tạch!
Những lọt đạn liên tiếp được bắn ra ra từ họng súng điên cuồng. Đáng thương cho người phụ nữ xấu số, cô hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn, chỉ có thể bị từng viên đạn xuyên thấu, sau đó trợn ngược tròng mắt, ngã gục xuống mặt đường, lưu lại một cái vũng máu đỏ lòm.
Đồng thời, ở xung quanh truyền đến không ít những tiếng hét thảm. Tất cả những người này, phần lớn đều là người đi đường, vì bản chất tò mò, thế nên mới đứng vây ở xung quanh. Lúc này, những viên đạn điên cuồng của tên cướp, nhanh chóng lấy đi tình mạng của bọn họ.
Nhìn thấy từng người ngã gục trong vũng máu, nhóm cảnh sát mặc thường phục, lúc này sắc mắt đã trở nên tái xanh. Trong đó, vẻ mặt của Lưu Thục Hiền, càng thêm hốt hoảng không ngừng.
Cô hoàn toàn không nghĩ đến, lần hành động này của mình, lại xảy ra vấn đề nghiêm trọng như vậy. Mặc dù cả hai tên cướp đều bị bắn chết. Thế nhưng, lúc này phía trên mặt đường, đã lưu lại không ít thi thể cùng với người bị thương.
Trong lúc nhất thời, Lưu Thục Hiền không cách nào kiềm nén được cảm xúc của mình, trực tiếp hướng về phía những cảnh sát xung quanh, lớn tiếng quát lên.
“Là ai? Rốt cuộc là ai đã nổ súng?!”
“Xin… xin lỗi đội trường. Vừa rồi… vừa rồi là tôi run tay, lỡ bắn về phía hắn ta!”

Từ trong đám đông, đột nhiên một viên cảnh sát hết sức trẻ tuổi, đứng ra phía trước, hướng về phía Lưu Thục Hiện nhận sai lầm. Vừa nhìn thấy khuôn mặt của người này, sắc mặt của Lưu Thục Hiền càng thêm trở nên khó coi.
“Vương Thạch Lâm, rốt cuộc là cậu đang suy nghĩ cái gì? Cậu không có nghe rõ tôi nói, là trước khi có được mệnh lệnh của tôi, ai cũng tuyệt đối không được nổ súng hay sao?”
Tiếng quát của Lưu Thục Hiền càng lúc càng lớn, mà sắc mặt của người cảnh sát trẻ tuổi, lúc này hầu như đã trắng bệch, trên mặt không còn lưu lại một chút màu nào.
“Xin… xin lỗi đội trưởng. Tất cả những chuyện này, đều là trách nhiệm của tôi… tôi… tôi sẽ trở về viết báo, đem toàn bộ sự việc tường trình với cấp trên.”
“Trách nhiệm? Cậu có thể gánh được trách nhiệm gì?”
Càng nghĩ, trong lòng của Lưu Thục Hiền càng thêm nổi giận. Nhưng qua một hồi, cô lại nhịn không được, nhìn lấy người cảnh sát trẻ tuổi, thở dài một tiếng.
“Ai… được rồi, tất cả mọi người giữ nguyên hiện trưởng, để cho đội sơ cứu chạy tới, nhanh chóng đem ngươi bị thương băng bó an toàn.
Lúc này, trên khuôn mặt của Lưu Thục Hiền lộ rõ sự bất đắc dĩ lẫn chán chường. Bởi vì cô biết rõ, chức đội trưởng này của mình đã không có cách nào giữ được.
Thế nhưng, điều làm cô cảm thấy đau lòng nhất, chính là cái chết của người phụ nữ xấu số và những dân thường bên cạnh. Mặc dù số lượng tử thương chưa được kiểm kê xác nhận, nhưng nhìn lên hiện trường trước mặt, sợ rằng số lượng sẽ rất lớn. Hơn nữa, người phụ nữ vừa mới bị bắn chết, trong bụng còn mang theo đứa nhỏ.
Cho dù lúc trở về, đơn vị không có đem cô cách chức kỷ luật, thì chính bản thân cô cũng không có cách nào chấp nhận được. Đây là lần đầu tiên trong lúc đi làm nhiệm vụ, có dân thường bị bắn chết ở trước mặt của cô.
“Sếp, xem ra tình nhân của anh thật sự sẽ gặp rắc rối to rồi?!”
Đứng cùng một chỗ với Tô Hỷ Lai, lúc này Rose hơi khẽ liếc mắt nhìn qua, rồi sau đó mới mở miệng ra trêu chọc.
Nhưng lông mày của Tô Hỷ Lai vẫn luôn nhíu chặt. Bởi vì, anh có cảm giác, chuyện vừa rồi không hề đơn giản giống như vẻ bề ngoài hiện ra trước mặt mọi người. Lúc người cảnh sát trẻ tuổi kia nổ súng, rõ ràng anh nhìn thấy mí mắt của người này đột nhiên co giật một trận. Sau đó, phát đạn từ trong súng của anh ta bắn ra, lại vừa vặn trúng vào trên người của tên cướp đang khống chế con tin.
Một sự việc ngẫu nhiên, không thể nào lại diễn ra một cách trùng hợp như vậy. Hơn nữa, từ trên người của viên cảnh sát trẻ tuổi này, Tô Hỷ Lai luôn có một loại cảm giác hết sức quen thuộc. Mà lúc này, anh lại không có cách nào nghĩ ra, cảm giác này mình gặp ở nơi nào.
“Không tốt, mau liên lạc với Lương Tài, để cho ông ta kiểm tra lại toàn bộ thông tin định vị, tôi muốn ông ta tìm ra vị trí của hai mẹ con Trương Tuyết Mai ngay lập tức!”
Đột nhiên giọng nói gấp gáp của Tô Hỷ Lai vang lên, để cho Rose cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Thế nhưng, sau đó ánh mắt của Rose lại có phần quái dị, nhìn về phía Tô Hỷ Lai.
“Sếp!”
“Ừm! Thế nào?!”
Thấy Rose vậy mà không làm theo mệnh lệnh của mình, sắc mặt của Tô Hỷ Lai không khỏi trầm xuống. Đồng thời, trong lòng của anh hơi có mấy phần nổi giận.
Sau đó, Rose cầm lấy điện thoại đưa qua cho Tô Hỷ Lai. Cuối cùng, cô mới ngập ngừng nói ra.

“Sếp, là điện thoại của thủ lĩnh gọi đến cho anh!”

Nghe cách xưng hô này của Rose. Nhất thời, trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi cảm thấy giật mình. Đồng thời, anh cũng biết rõ, vì sao biểu lộ của Rose lại trở nên quái dị như vậy.

“Cậu chủ, chuyện không tốt rồi! Toàn bộ tài khoản cá nhân của Trương Tuyết Mai đêu bị đóng băng. Hơn nữa, vừa rồi từ thành viên bên ngoài của tổ chức báo cáo trở về. Bọn họ phát hiện, cách vị trí mà anh đang đứng chừng mười kilômét, có một chiếc xe ô tô chở hàng bị đốt cháy. Hơn nữa, trong xe còn phát hiện ra ba bộ thi thể, là của hai người đàn ông và một người phụ nữ. Trong đó, có một bộ thi thể còn rất trẻ. Chúng tôi nghi ngờ, chiếc xe này chính là chiếc xe đã chở hai mẹ con Trương Tuyết Mai chạy trốn. Đồng thời, ba cái xác ở trong xe ô tô, rất có thể ẩn chứa thi thể của bọn họ!”

Vừa bật lên điện thoại, thanh âm gấp gáp của Lương Tài đã ầm ầm vang lên. Tức thì, sắc mặt của Tô Hỷ Lai liền biến đến cực kỳ khó coi. Đều xấu nhất mà anh nghĩ đến, rốt cuộc cũng xảy ra.

“Sếp, vậy chúng ta có tiếp tục truy tìm hay không?”

Bởi vì đang đứng rất gần, hơn nữa âm thanh ở trong điện thoại của Lương Tài còn rất to. Thế nên, toàn bộ nội dung nói chuyện giữa hai người bọn họ, Rose đều nghe một cách rõ ràng.

“Trờ về đi!”

Lúc này, Tô Hỷ Lai đột nhiên thở ra một hơi. Sau đó, anh trực tiếp xoay người trở vào lại trong xe. Nhưng lúc này, ai cũng có thể nhìn ra, sắc mặt của anh hết sức âm trầm.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.