“A, chết người rồi! Chết người rồi!” Sau khi Trịnh Tố Trinh rời đi không bao lâu, từ trong phòng ăn vang lên tiếng la hét thất thanh của một nữ nhân viên nhà hàng, để cho tất cả mọi người đều kinh hoảng, vội vàng chạy đến. “A…” Quản lý của nhà hàng sau khi thấy rõ cái xác của một người đàn ông đổ gục lên mặt bàn, vết máu chảy ra lênh láng khắp nơi, vẻ mặt của cô ta cũng hoảng hốt không kém. Nhưng người này, so với nữ nhân viên của mình vẫn bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô nhanh chóng lấy ra điện thoại, gọi điện đến cho cảnh sát khu vực, rồi hướng về phía mấy vị nhân viên an ninh, mặt mày lúc này đã có mấy phần tái xanh của mình, nói ra.
“Nhanh chóng phong tỏa lại hiện trường, không để cho người khác lại gần. Thông báo với trưởng bộ phận an ninh, kiểm tra xem camera an ninh, xác định rõ tình huống như thế nào!” Nghe nữ quản lý bình tĩnh điều động công tác, mấy nhân viên an ninh cũng bắt đầu tỉnh táo trở lại. Đồng thời, bọn họ cũng nhanh chóng đem khu vực bên trong nhà hàng phong tỏa, chờ đợi cảnh sát địa phương tới giải quyết. “Ừm, có chuyện gì?!” Ngồi ở trong căn phòng được điều khiển bằng vệ tinh, phía bên trong là vô số hình ảnh được gửi về từ hệ thống an ninh của tổ chức, ánh mắt của Lương Tài không ngừng nhìn chăm chú lên từng điểm đỏ ở trên màn hình. Nhưng lúc này, điện thoại của ông ta bỗng dưng reo lên. Ngay sau đó, một thành viên vòng ngoài của tổ chức nhanh chóng báo cáo lại. Nghe được tin tức này, sắc mặt của ông ta không khỏi biến đổi, vội vàng ra lệnh. “Nhanh chóng đến hiện trường, không được để lộ ra tin tức!”
Lúc này, trong lòng Lương Tài thật sự là rất khó chịu. Ông ta vừa rồi đã nhận được điện thoại của Tô Hỷ Lai, để cho người phía bên dưới truy tìm thủ phạm đã gây ra vụ tai nạn đối với Triệu Nhiễm Từ. Nhưng hiện tại, nghe được tin tức gã sát thủ có thể đã bị bắn chết ở trong một nhà hàng gần với trung tâm thành phố, để cho ông ta không biết phải báo cáo tình huống với Tô Hỷ Lai như thế nào. Nhưng mà, chính Lương Tài cũng không biết rằng, bây giờ bản thân Tô Hỷ Lai cũng gặp phải rắc rối không nhỏ, khi anh ta vừa mới cùng với Rose rời khỏi bệnh viện, một chiếc xe cảnh sát bỗng dưng chạy đến, chắn ngang ở trước mặt. Ngay sau đó, một nữ cảnh sát mặc sắc phục màu xanh, đeo quân hàm thượng úy, đi về phía Tô Hỷ Lai. Cộc cộc! “Đề nghị anh hạ kính chắn xuống, chúng tôi có chuyện muốn nói với anh!” Nghe được tiếng gõ cửa, lại nhìn nữ cảnh sát trước mặt, trong lòng Tô Hỷ Lai không khỏi khó chịu. Bởi vì, người phụ nữ này, anh hoàn toàn không có một chút xa lạ nào. “Cô cảnh sát, hiện tại tôi thật sự rất gấp! Không biết, cô tìm tôi có việc gì hay không?!” Mặc dù mỗi lần gặp mặt Lưu Thục Hiền, anh không hề có một chút thoải mái nào. Nhưng người ta đi tới trước mặt, hơn nữa còn hầm hầm sát khí, Tô Hỷ Lai không thể làm cách nào, chỉ có thể đem cửa kính xe ô tô hạ xuống, sau đó đưa đầu ra bên ngoài để nói chuyện. Nhưng mà, thái độ của Lưu Thục Hiền lúc này quả thật rất lạnh lùng. Cô nhìn anh, giống như nhìn lấy một tên tội phạm giết người. “Vừa rồi có một vụ án trong một nhà hàng, nằm gần ở trung tâm thành phố. Tôi muốn hỏi, anh có liên quan gì đến vụ án này hay không?!” Vừa nói, Lưu Thục Hiền vừa liếc mắt nhìn về phía Rose, người vẫn đang rất thản nhiên, vừa cầm lấy vô lăng, vừa hút sột sột lấy ống hút ở trong miệng. Đối với nữ sát thủ này, trong lòng Lưu Thục Hiền thật sự là rất khó chịu. Nhưng lần trước, lãnh đạo đã có đưa ra cảnh cáo, nói rằng người này tạm thời không thể nào động đến được. Thế nên, cô chỉ có thể bất bình ở trong lòng, cũng không cách nào phát tiết được ra ngoài. Nhìn bộ dáng truy vấn lúc này của Lưu Thục Hiền, lại nhìn lấy mấy nhân viên cảnh sát mặc đồng phục đứng ở xung quanh. Nhất thời, trong lòng Tô Hỷ Lai có một loại dự cảm không tốt. Thế nhưng, anh ta cũng không tỏ ra sợ hãi, mà chỉ lạnh nhạt nói ra. “Cô cảnh sát, tôi không biết là cô vì sao lại đến tìm tôi vào lúc này. Nhìn tôi xin nói rõ, bản thân tôi vưa mới bị thương, cũng mới rời khỏi bệnh viện, tuyệt đối sẽ không liên quan gì đến vụ này!” Nghe Tô Hỷ Lai giải thích, Lưu Thục Hiền dường như có vẻ không tin, trong lời nói của cô, còn mang theo một chút lãnh đạm. “Anh không thể gây án, cũng không có nghĩa là người bên cạnh anh không thể gây án. Dù sao, vừa rồi đã có người xác nhận, nói rằng đồng bạn của anh, mới đi vòng qua chỗ nhà hàng, cách đó không lâu!” Nghe được lời này, Tô HỷLai nhất thời nổi giận. “Cô cảnh sát, tôi xin nhắc lại thêm một lần nữa, vụ án gì đó mà cô nói, hoàn toàn không có liên quan gì đến tôi. Nếu như cô muốn điều tra, thì hãy gọi lãnh đạo của cô đến đây. Còn bây giờ, tôi không có thời gian để nói chuyện với cô!” Nói xong, Tô Hỷ Lai liền trở lại vị trí chỗ ngồi trong xe, cũng đem cửa kính kéo lên, rồi xoay về phía Rose, ra lệnh. “Đi thôi!” Nhìn theo chiếc xe ô tô phóng đi trước mặt mình, sắc mặt của Lưu Thục Hiền tức thì trở nên khó coi. Cô vô cùng tức giận, mắng to một tiếng. “Anh đừng nghĩ rằng mình có chút quan hệ, thì muốn làm gì thì làm. Hãy đợi đó, nếu như để tôi phát hiện ra anh có dính líu gì đến vụ án. Cho dù anh là ân nhân của tôi, tôi cũng quyết không tha cho anh đâu!”
Lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Thục Hiền nổi giận như vậy, mấy vị cảnh sát đứng ở bên cạnh, đều không dám nói ra nửa lời, chỉ im lặng nhìn theo chiếc xe ô tô của Tô Hỷ Lai mỗi lúc một đi xa, trong lòng âm thầm lắc đầu không thôi. Trở lại trên chiếc xe ô tô mà Tô Hỷ Lai đang ngồi, ánh mắt của anh ta lúc này không còn bình tĩnh như trước, mà hơi có mấy phần nổi giận, nhìn về phía Rose. “Nói đi, chuyện vừa rồi có phải liên quan đến cô hay không?!” Đang lái xe, đột nhiên nghe Tô Hỷ Lai hỏi như vậy, Rose hơi có mấy phần kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, cô ta liền phá lên cười. Hơn nữa, giọng cười của cô rất to. Nhất thời, hai đầu lông mày của Tô Hỷ Lai không khỏi nhíu lại. “Xin… xin lỗi sếp… ha ha ha…” Nhận ra vẻ mặt lúc này của Tô Hỷ Lai đang rất tức giận, Rose mới nhanh chóng, giữ chặt lấy bụng mình để không phát ra tiếng cười được nữa. Nhưng không hiểu sao, cô rất khó để nhịn được cười. Mãi một lúc sau, khi cảm nhận được một luồng sát khí khóa chặt về phía mình. Lúc này, Rose mới nhịn được cười, nói ra. “Sếp, anh cho rằng tôi kém cỏi như vậy sao? Nếu thật sự là tôi ra tay, bọn họ còn có thể tìm ra manh mối gì hay sao? Hơn nữa, vụ án vừa rồi, tôi cũng chẳng biết là ai, làm sao tôi có thể là hung thủ được chứ?!” Nghe Rose nói như vậy, sát khí ở trên người của Tô Hỷ Lai mới dần dần thu hồi lại. Nhưng lúc này, tiếng chuông điện thoại của anh cũng vừa vặn vang lên. “Ông chủ, xin lỗi, chúng tôi đã để anh thất vọng!” Vừa nhận được điện thoại, âm thanh của Lương Tài liền vang lên. Hơn nữa, người này còn cố ý, hướng về phía anh ta nhận lỗi. Nhất thời, Tô Hỷ Lai hơi có chút im lặng. Sau một lúc, âm thanh đạm mạc của anh vang lên. “Rốt cuộc là có chuyện gì?!” “Hung thủ đã bị bắn chết! Hơn nữa, thủ phạm cũng đã biến mất, hiện tại không thể nào tìm ra tung tích!” Nghe được tin tức này, sắc mặt của Tô Hỷ Lai không khỏi lạnh xuống. Nhưng mà, âm thanh của Lương Tài vẫn còn tiếp tục. “Thế nhưng, theo điều tra của chúng tôi phát hiện ra được. Trước đó hơn nửa tiếng, có một người phụ nữ đeo khẩu trang, bị mặt, đi đến gặp mặt tên hung thủ. Hơn nữa, từ phân tích của hệ thống camera an ninh, chúng tôi đại khái có thể đoán được, hình dáng ban đầu của người này như thế nào!” Nói xong, từ bên trong điện thoại của Tô Hỷ Lai nhận đến một phần tin nhắn, phía trên là hình ảnh về người phụ nữ đã được chụp lại từ hệ thống an ninh camera của nhà hàng, nhưng được vệ tính của tổ chức truy xuất, phân tích, hình ảnh vô cùng rõ nét. Nhìn một hồi, sắc mặt của Tô Hỷ Lai nhất thời trầm xuống. Bởi vì, người phụ nữ trong bức ảnh này, thật sự rất giống với một người, mà anh ta cực kỳ thân thuộc. “Được rồi, tạm thời giúp tôi xử lý chuyện này, không cần tiết lộ tin tức ra bên ngoài. Hơn nữa, anh cũng giúp tôi liên hệ bên phía công an, đem chuyện này áp xuống. Sau đó, tôi sẽ có giải trình với bọn họ.” “Vâng, tôi biết rồi, thưa cậu chủ!” Kết thúc cuộc nói chuyện với Lương Tài, Tô Hỷ Lai không khỏi nhìn về phía màn hình điện thoại đang cầm ở trên tay của mình. Vẻ mặt của anh, hơi có mấy phần do dự. “Sếp, không phải anh gặp chuyện khó xử gì chứ? Có cần tôi trợ giúp hay không?!” Trông vẻ mặt giống như đưa đám của Tô Hỷ Lai, Rose ngồi ở một bên, nhịn không được lên tiếng xen vào. Nhưng lúc này, Tô Hỷ Lai đột nhiên tra lấy danh bạ điện thoại, gọi đến cho Trịnh Tố Trinh.
“A lô, là anh đây! Em đang ở đâu, anh có việc muốn tìm em!”
Nhận được điện thoại của Tô Hỷ Lai, lại nghe anh ta muốn hẹn mình ra ngoài. Tức thì, khuôn mặt của Trịnh Tố Trinh không nhịn được, lộ ra vẻ vui mừng. Chỉ có điều, ngay sau đó cô liền nhớ đến, bản thân của Tô Hỷ Lai vẫn còn đang bị thương. Thế nên, cô mới lo lắng nói ra.
“Anh không phải đang ở bên trong bệnh viện hay sao? Bây giờ anh đi ra ngoài làm gì? Hay là, để cho em đến bệnh viện gặp anh đi!”
Nhưng mà, Tô Hỷ Lai liền lên tiếng cắt ngang.
“Không cần, hiện tại anh đã đứng ở dưới nhà em rồi. Em cứ xuống đây đi!”
Nghe vậy, Trịnh Tố Trinh cũng không thể nói thêm cái gì, nhanh chóng đi vào trong phòng, lựa chọn quần áo để đi ra ngoài.
“Đi thôi, hướng về phía khu đô thị mới ở bãi biển phía nam. Tôi muốn dừng lại ở đó!”
Ánh mắt của Rose lúc này khẽ liếc sang nhìn Tô Hỷ Lai một cái. Nhưng mà cô cũng không có lên tiếng nói thêm cái gì, chỉ cười cười một cách bí ẩn, rồi nhanh chóng đạp ga chạy đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]