Chương trước
Chương sau
Trong lúc Tô Hỷ Lai đang muốn lên tiếng giải thích, thì lúc này từ bên trong khách sạn đột nhiên đi tới một gã đàn ông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, bộ dáng hèn mọn, trên khuôn mặt còn lộ ra một nụ cười cực kỳ đê tiện.
Gã này vừa trông thấy Tô Hỷ Lai, ánh mắt nhất thời liền sáng lên. Sau đó, gã ta nhanh chóng đi về phía anh, vẻ mặt lộ rõ nịnh nọt, lại vui mừng nói ra.
“Cậu chủ, cậu đến rồi ư? Nhanh đi thôi, mọi thứ đã được thu xếp xong rồi, cô ta đang nằm ở trong phòng 603?”
Vừa nhìn thấy gã này đi về phía mình, cùng với biểu hiện quái dị của hắn, sắc mặt của Tô Hỷ Lai liền trở nên khó coi. Lúc này, nghe hắn nói như vậy Tô Hỷ Lai rốt cuộc cũng xác định, vì sao sau khi đến đây trong lòng của anh vẫn luôn có một loại dự cảm bất an, khó chịu.
Bởi vì, kẻ này là người của Lưu Gia Vĩ. Hơn nữa, từ trước đến nay Tô Hỷ Lai chưa từng gặp qua lần nào. Nếu như không phải có hệ thống tra xét, Tô Hỷ Lai còn thật sự bị hắn lừa gạt, tưởng rằng đây là một người quen nào đó đã lâu không gặp cũng không biết chừng?

Huống hồ mấy người Trịnh Tuấn Hưng, lúc này trông thấy biểu hiện của hắn như vậy, tức nhiên sẽ sinh ra hiểu nhầm.
Quả nhiên, không ra ngoài dự đoán của Tô Hỷ Lai. Sau khi nhìn thấy ánh mắt anh ta không thèm nhìn về phía mình, lại khẽ liếc qua, nhìn thấy đám người Trịnh Tuấn Hưng đứng ở bên cạnh. Gã này tức thì làm bộ giật mình, còn lui lại phía sau mấy bước.
Sau đó, hắn ta còn giống như muốn bảo vệ ông chủ của mình, vội vàng đứng ra xua tay nói.
“Mọi người đừng có hiểu lầm, toàn bộ sự việc lần này đều không phải do cậu chủ sắp xếp. Đây là việc do tôi tự mình chủ trương. Đều mấy người muốn đánh muốn giết, cứ việc đến dây đi!”
Quả thật, nhìn thấy bộ dáng lúc này của hắn, cho dù là Tô Hỷ Lai đã biết rõ hắn đang gài mình, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được lên tiếng cảm thán. Kẻ này, thật sự diễn xuất rất tốt, không đi làm diễn viên thật quá uổng phí.

“Mày… mày nói cái gì? Con… con gái của tao có phải bị mày bắt cóc rồi không?”
Trong lòng của Trịnh Tuấn Hưng lúc này rung lên, vội vàng xông tới, đem cổ áo của gã này nắm chặt. Dường như tỏ ra rất sợ hãi, gã này cả người run rẩy, còn muốn đưa tay ra gạt lấy cánh tay của Trịnh Tuấn Hưng.
Nhưng bộ dáng của hắn nhỏ con, so với Trịnh Tuấn Hưng phải thấp hơn nửa cái đầu. Thế nên, lúc này dù có gắng sức thế nào, hắn cũng không thể gạt tay ra được.
Bất quá, kẻ này thật sự vô cùng cứng đầu. Nhìn thấy vẻ mặt hung ác của Trịnh Tuấn Hưng, vẫn một mực kiên cường chống lại, còn mạnh miệng nói.
“Con gái ông là ai? Tôi làm sao biết được, ông đừng có làm càn?!”
“Mẹ nó, vừa rồi không phải mày nói đã đem con gái tao vào trong khách sạn rồi sao? Nói mau, hiện tại con gái của tao như thế nào rồi? Nếu mày không nói, tao ở chỗ này đập gãy cái chân chó của mày!”
Trịnh Tuấn Hưng lúc này đã thật sự nổi giân, bàn tay của ông ta càng thêm siết chặt hơn.
Gã này hoàn toàn không nghĩ tới, một ông chủ quanh năm suốt tháng sống an nhà ở trong lầu son góc tía. Lúc này, ông ta lại có sức mạnh đáng sợ như vậy. Trong lúc nhất thời, sắc mặt của hắn đỏ bừng lên, cố gắng hướng về phía Tô Hỷ Lai cầu cứu.
“Cậu… cậu chủ… mau… mau cứu tôi…”
Tô Hỷ Lai làm sao để ý với một kẻ như hắn. Cho dù biết mình bị lừa gạt đến đây, nhưng anh ta cũng chẳng thèm để ý, trực tiếp quay sang ra lệnh cho Rose.
“Đi thôi!”
Nhìn thấy Tô Hỷ Lai đi vào bên trong khách sạn, mấy tên vệ sĩ của Trịnh Tuấn Hưng không khỏi đứng ra ngăn cản lại. Nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt như hổ báo của Tô Hỷ Lai, tất cả đều không nhịn được, vội vàng lùi lại phía sau mấy bước.
Dù sao, lúc trước vừa mới ăn xong một trận đòn của Tô Hỷ Lai, hiện tại trên người còn có mấy chỗ đau nhức, tên nào còn dám đi lên chịu trận.
Thấy Tô Hỷ Lai rời đi, Trịnh Tuấn Hưng lúc này cũng buông tay, đem gã đàn ông kia ném xuống đất. Sau đó ông ta ra lệnh, để cho hai người vệ sĩ còn lại canh chừng hắn ta. Còn bản thân ông ta thì trực tiếp đuổi theo Tô Hỷ Lai, trong miệng còn không quên quát lên một tiếng.
“Thằng khốn, nếu như con gái của tao có chuyện gì, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Mặc kệ đám người đuổi theo phía sau lưng của mình, Tô Hỷ Lai lúc này theo hướng cầu thang bộ, chạy nhanh lên trên tầng sáu. Với tốc độ của anh ta, thật sự so với đi thang máy còn muốn nhanh hơn mấy giây.
Đợi định lúc cả hai người bọn họ lên tới tầng thứ sáu, thì đám người Trịnh Tuấn Hưng mới từ trong thang máy bước ra ngoài.
Lúc này, Tô Hỷ Lai quay sang nhìn cô gái tóc vàng, thấp giọng nói.
“Đi vào, giúp tôi kiểm tra tình huống bên trong!”
Thấy Tô Hỷ Lai để cho người của mình vô trước, Trịnh Tuấn Hưng liền gấp.
“Mày muốn làm gì? Có phải là muốn cho người hủy bỏ chứng cứ hay không?”
Nghe được câu này của ông ta, ánh mắt của Tô Hỷ Lai không khỏi liếc xéo một cái.
“Ông cho rằng, tình huống của con gái mình sẽ như thế nào? Hiện tại, ngoài người của tôi là phụ nữ. Chẳng lẽ, ông muốn để đám vệ sĩ của mình đi vào nhìn thấy thân thể của con gái mình hay sao?”

Nói ra câu này, Tô Hỷ Lai còn không quên liếc mắt nhìn về phía mấy tên vệ sĩ. Quả thật, trong lòng của bọn họ rất muốn đi vào, kiểm tra tình huống của cô chủ một hồi. Nhưng bị câu nói này của Tô Hỷ Lai quấy phá, hiện tại kẻ nào cũng không dám bước tới.
Đương nhiên, Tô Hỷ Lai nghĩ đến điểm này, Trịnh Tuấn Hưng cũng không phải là không nghĩ đến. Nhưng tình huống vừa rồi quá gấp gáp, ông ta cũng thật sự không tìm ra giải pháp.
Đứng bên ngoài chờ đợi khoảng chừng mấy phút, lúc này Rose cũng từ bên trong đi ra ngoài. Nhưng ngoại trừ cái áo khoác trên người của cô thiếu mất, thì người cũng không có đem đi ra.
“Tình huống của con gái tôi thế nào?”
Thấy như vậy, Tô Hỷ Lai mới dự định đi lên hỏi chuyện. Nhưng anh ta còn chưa kịp mở miệng, thì Trịnh Tuấn Hưng đã gấp gáp lên tiếng hỏi thăm trước.
Đối với lời của Trịnh Tuấn Hưng, Rose chẳng thèm đáp lại. Tô Hỷ Lai mặc dù vừa mới tiếp xúc với cô không được bao lâu, nhưng anh ta vẫn hiểu rõ tính cách của người phụ nữ này.
Nên, lúc này anh mới ra hiệu cho cô đem tình huống ở trong phòng tỉ mỉ kể lại một lần.
“Con gái của ông chỉ tạm thời bị hôn mê, ngoài tình trạng thiếu vải, cũng không có dấu hiệu bị xâm phạm. Còn chuyện con ông có bị quay lén hay không, thì tôi không rõ. Nhưng trong phòng lúc này rất sạch sẽ, không phát hiện ra đồ vật có khả nghi nào!”
Nghe như vậy, cục đá đè nặng trong lòng của Trịnh Tuấn Hưng lúc này mới được thả long xuống. Nhưng sắc mặt của ông ta, vẫn không thể tốt hơn chút nào.
“Nói đi, có phải là cậu cố ý, sắp xếp người để hãm hại con gái của tôi hay không?”
Đột nhiên bị nghi vấn, trong lòng của Tô Hỷ Lai cực kỳ khó chịu. Mà sắc mặt của Rose lúc này cũng liền lạnh xuống.
Cô ta dùng ánh mắt lạnh lẽo, như một con rắn độc nhìn thẳng về phía mấy người Trịnh Tuấn Hưng.
“Thế nào, ông đang nghi vấn ông chủ của tôi?”
Cảm nhận được một luồng khí thế vô cùng kinh khủng áp tới. Cho dù là một người từng trải như Trịnh Tuấn Hưng, lúc này cũng nhịn không được, phải lùi lại phía sau vài bước.
Mà mấy gã vệ sĩ đứng ở phía sau, lúc này cũng hấp tập muốn đi lên hộ chủ. Chỉ có điều, Tô Hỷ Lai lúc này lại lên tiếng, đem tình hình trấn an.
“Đừng gây ra ồn ào ở chỗ này!”
Lời của Tô Hỷ Lai vừa nói ra, tất nhiên Rose chỉ có thể tuân theo, vội vàng đem khí thế của mình thu hồi lại. Nhưng mà, ánh mắt của cô ta cũng không quên nhìn bọn họ cảnh cáo.
“Tôi biết là ông đang nghi ngờ tôi. Nhưng chuyện này tôi không cần phải giải thích với ông. Mọi việc, cứ để bên phía công an tới giải quyết đi!”
Nói xong, Tô Hỷ Lai cũng không dự định lưu lại ở trên này. Nhưng anh ta vừa mới dự định đi xuống lầu, thì cảnh cửa thang máy đồng thời vừa vặn mở ra.
Nhìn thấy bên trong là một nhóm nhân viên cảnh sát. Trong đó có một người phụ nữ cực kỳ quen mặt, làm cho thần sắc của Tô Hỷ Lai liền cứng đờ lại.
“Lại là cô?”
“Lại là anh?!”

Dường như cũng một lúc, cả hai người bọn họ đều đồng thanh hô lên. Nhất là nữ cảnh sát xinh đẹp ở bên phía đối diện, sắc mặt của cô ta nhìn về phía Tô Hỷ Lai với biểu hiện vô cùng không tốt.

“Tôi nói sao, nơi này lại xảy ra vụ án. Hóa ra chuyện này thật sự có liên quan đến anh. Tôi nói này, anh Hỷ Lai, anh có phải là chê công việc của cảnh sát chút tôi ít, nên muốn gây chuyện để cho chúng tôi làm việc hay không? Vừa rồi, có người nhìn thấy anh ở hiện trường vụ nổ súng. Sau đó, tai nạn ở trên đường cao tốc cũng có liên quan đến anh. Hiện tại, ngay cả chuyện cưỡng hiếp, ô nhục con gái nhà lành anh cũng dám làm luôn sao?”

Chỉ cần nhìn người phụ nữ này Tô Hỷ Lai đã cảm thấy đau đầu. Hiện tại bị cô ta lên tiếng chất vấn, Tô Hỷ Lai chỉ có thể im lặng, không có lên tiếng giải thích.

Nhưng Rose tính tình cực kỳ táo bạo. Cho dù ở trước mặt của cô là cảnh sát, nhưng cô chẳng hề sợ hãi một chút nào, còn trừng mắt nhìn lấy Lưu Thục Hiền, sau đó mắng lại.

“Này, các người có bị mù mắt hay không? Từ chỗ nào mà nói ông chủ của tôi cưỡng hiếp con gái nhà lành, ô nhục trong sạch của người khác. Đây rõ ràng là một hồi âm mưu, là có người hãm hại ông chủ của tôi đó, biết không hả?”

Lần đầu tiên có một người dám ở trước mặt mình quát tháo như vậy, đã thế còn là một người phụ nữ. Nhất thời, máu nóng của Lưu Thục Hiền lại dồn lên, cô ta không chút khách khí nào, trực tiếp ra lệnh cho người ở phía sau lưng mình.

“Đem người bắt lại, tôi muốn trực tiếp hỏi cung cô ta!”

“Mấy người dám?!”


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.