7 giờ tối, trên mặt biển lung linh ánh đèn, hắt lại hình ảnh của một thiếu nữ đang cô đơn đứng tựa trên lan can, ánh mắt mông lung nhìn về phía chân trời xa xôi.
Vừa đi xuống taxi, ánh mắt của Tô Hỷ Lai đã nhanh chóng bị bóng lưng của cô gái này thu hút. Qua nhiều năm như vậy, cô vẫn không hề thay đổi một chút nào. Thế nhưng, ở trên đời này có những thứ một khi đã xảy ra rồi, thì vĩnh viễn không thể nào thay đổi được nữa. Giống như một bát nước bị hất đi, thì làm sao có thể đổ đầy?
Nếu như không phải nghe cô nhắc đến đứa con giữa hai người, lúc này Tô Hỷ Lai thật sự cũng không muốn đi đến nơi này gặp cô.
“Em đã đợi anh lâu chưa?”
Cố đem những suy nghĩ rối loạn trong đầu vứt bỏ, Tô Hỷ Lai nhanh chóng bước về phía bóng lưng của Trịnh Tố Trinh, khẽ cười lên một tiếng.
Nghe được giọng nói của anh, Trịnh Tố Trinh lúc này mới xoay người, đưa mắt nhìn lại.
Hôm nay, cô cố ý mặc một bộ váy liền thân màu hồng nhạt. Đây là bộ đồ mà cô đã mặc khi lần đầu hai người gặp nhau. Chỉ có điều, lúc đó trời đổ mưa rất to, còn cô thì đang cố gắng đạp chiếc xe Martin đã cũ của mình đi đến chỗ làm thêm buổi tối. Lần đó, chính anh là người đã đem áo mưa cho cô mượn, còn tặng cho cô một chiếc túi xách chống thấm, để cho quần áo và cặp sách của cô khỏi bị ướt.
Nhiều năm như vậy, tình cảnh của hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-dao-hoa/361569/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.