Chương trước
Chương sau
“Ông ơi, làm sao ông lại bỏ hai mẹ con của chúng tôi mà rời đi như vậy? Con gái của chúng ta, còn chưa có sinh cho ông một đứa cháu trai đây này! Hu hu!!!”
Vừa bước vào trong phòng bệnh, bà Mẫn đã nhào về phía chiếc giường của chồng mình bắt đầu khóc rống lên.
Trong khi đó, sắc mặt của Triệu Nhiễm Từ cũng trở nên tái nhợt, cô đứng một bên, nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của cha mình, trong hốc mắt của cô nhanh chóng tuôn ra hai dòng lệ rơi.
Tô Hỷ Lai rất muốn đứng ra khuyên giải, nói rằng anh đã nghĩ ra phương pháp để cứu sống cha cô. Nhưng lời nói vừa mới đến cửa miệng, anh nhất thời ngăn lại, không thể nào nói ra một cách rõ ràng.
Dù sao, chuyện này thật sự anh cũng không thể nào nắm chắc được. Chỉ hy vọng, lúc đó mọi thứ có thể giải quyết một cách ổn thỏa.
Ring… ring…
Trong lúc chờ đợi người của tổ chức đưa đến, Tô Hỷ Lai đột nhiên nhận được điện thoại từ công ty cũ. Anh ta sau khi nghe máy một hồi, lúc này mới hướng về phía hai mẹ con bà Vương Mẫn nói ra.
“Mẹ vợ, con có việc cần phải đi ra ngoài một chút! Xin mẹ hãy bớt đau lòng lại, cha vợ sẽ không có việc gì, con nhất định sẽ nghĩ cách cứu ông ấy!”
“Mày cút đi, đồ thứ vô dụng như mày ở lại đây thì có tích sự gì?”
Mặc dù đang khóc nức nở, nhưng sau khi nghe được âm thanh khuyên nhủ của Tô Hỷ Lai, bà Mẫn liền nổi giận đùng đùng, như muốn trút giận lên trên người anh.
Bất đắc dĩ, Tô Hỷ Lai chỉ có thể thở dài, vỗ nhẹ lên lưng của vợ mình, thấp giọng nói ra.
“Nhiễm Từ, em yên tâm đi, anh sẽ nghĩ cách để cứu cha em!”
Nói xong, Tô Hỷ Lai liền tranh thủ thời gian rời đi. Mà Triệu Nhiễm Từ cũng cho rằng chồng mình chỉ đang cố gắng an ủi bản thân mà thôi.
Nhưng khi Tô Hỷ Lai rời khỏi bệnh viện không được bao lâu, thì phía bên ngoài bệnh viện đột nhiên vang lên một trận náo nhiệt.
Ngay lúc này, ở trên sân thượng của bệnh viện, đột nhiên vang lên mấy tiếng phành phạch của động cơ máy bay. Ngay sau đó, trong đôi mắt mở lớn của tất cả mọi người, một chiếc chuyên cơ quân dụng hướng về phía sân thượng của bệnh viện đáp xuống.
Lúc này, ngay cả giám đốc của bệnh viện cũng bị kinh động đến, vội vàng chạy lên tiếp đón phái đoàn ở trên chiếc trực thăng quân dụng bất ngờ xuất hiện.
“Chúng tôi nhận được mệnh lệnh của cấp trên, có một bệnh nhân tên là Triệu Kiến Hoa, ông ta hiện tại đang rơi vào tình huống rất nguy kịch. Vì vậy, bây giờ chúng tôi sẽ tiếp nhận điều trị cho người đàn ông này. Đồng thời, tôi cần bệnh viện của các anh phối hợp, lập tức bố trí cho chúng tôi một phòng phẫu thuật đặc biệt, chúng tôi cần phải trực tiếp tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân gấp!”
Ngay sau khi giám đốc bệnh viện cùng với nhân viên của mình vừa đi tới sân thượng, một viên sĩ quan với khuôn mặt nghiêm nghị, trên vai đeo quân hàm đại tá, hướng về phía bọn họ nói chuyện, nhất thời dọa cho bọn họ một trận hoảng hốt, rối loạn.

Mà vị đại tá lúc này cũng không có nhiều lời, liền trực tiếp lấy ra một tờ công văn, đưa cho giám đốc bệnh viện. Ngay sau đó, ông ta liền ra hiệu cho binh sĩ của mình mang theo các loại thiết bị, máy móc, mà ngay cả giám đốc bệnh viện cũng chưa từng nhìn thấy qua bao giờ, đem chúng rời khỏi trực thăng, đưa xuống dưới lầu.
Đi theo nhóm người này, bắt mắt nhất là một nữ bác sĩ trẻ tuổi tóc vàng, cô có tròng mắt màu xanh ngọc bích, một kiểu phụ nữ phương Tây điển hình. Dáng người của cô hơi có phần nhỏ nhắn, nhưng khuôn mặt thì lại cực kỳ xinh đẹp, lạnh lùng. Cô đi ở giữa đội ngũ binh sĩ do vị đại tá quân đội chỉ huy, địa vị hơi có một chút đặc thù.
“Đây là?”
Giám đốc bệnh viện cho đến lúc này cũng chưa kịp hoàn hồn, ánh mắt của ông ta vô tình lướt qua khuôn mặt lạnh lùng, xinh đẹp của nữ bác sĩ, nhất thời nhịn không được mở miệng, lên tiếng hỏi thăm.
“Đây chính là bác sĩ Suri, là tiến sĩ chuyên khoa thần kinh, từng tốt nghiệp qua ba trường đại học nổi tiếng nhất thế giới, Oxford, Harvard và Toronto. Đồng thời, cô ấy cũng là một thành viên đặc biệt của quốc gia. Chuyện hôm nay cô ấy xuất hiện ở đây, hy vọng là các ông có thể bảo mật cho chúng tôi!”
Nghe được lời nói trịnh trọng của vị sĩ quan quân đội lúc này, sắc mặt của giám đốc bệnh viện và các nhân viên đi theo ông ta đều không khỏi biến sắc, vội vàng nghiêm túc mà gật đầu đáp ứng.
Không bao lâu sau, một phòng phẫu thuật có trang thiết bị hiện đại nhất trong bệnh viện được mở ra, vây ở xung quanh là vô số ánh mắt nghiêm nghị của các binh sĩ, trong tay bọn họ lăm lăm vũ khí bên ngoài. Và vòng ngoài là một đội ngũ công an mặc sắc phục, cầm lấy lệnh phong tỏa, đem toàn bộ tầng lầu dành để làm phẫu thuật vây kín từ trong ra ngoài, ngay cả một con muỗi cũng không thể bay lọt.
“Các người… các người là ai? Các người muốn đem chồng tôi đi đâu?”
Ở bên trong phòng bệnh của ông Triệu Kiến Hoa, bà Mẫn nhìn thấy một đám người mặc trang phục quân đội, đột nhiên xông vào bên trong, đem chồng mình đẩy ra ngoài, lập tức không khỏi lấy làm kinh hãi, vội vàng kéo lại hô to.
Nhưng với sức lực của một người phụ nữ như bà ta, làm sao có thể so sánh được với sức mạnh của đám binh sĩ đã từng được huấn luyện trên chiến trường như các quân nhân này.
“Xin bà cứ yên tâm, cấp trên của chúng tôi có mệnh lệnh, muốn đem chồng của bà đi làm phẫu thuật. Với kỹ thuật tiên tiến, hiện đại bạc nhất của chúng tôi. Chồng bà sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì xảy ra, xin bà hãy tin tưởng chúng tôi!”
Một vị sĩ quan quân đội đi theo đám binh sĩ, nhìn thấy bà Mẫn vẫn một mực ngăn cản, không cho bọn họ đưa người rời đi, nhất thời nhịn không được mới đứng ra giải thích.
Mà lúc này, các bác sĩ ở trong bệnh viện cũng có mặt ở đây, bọn họ đều gật đầu xác nhận như vậy. Nhưng trong lòng của bà Mẫn vẫn còn bán tín bán nghi, bà ta làm sao có thể tin được, chồng mình lại được người của chính phủ chiếu cố như vậy?
“Lời của các anh nói là thật sao?”
“Tất nhiên là thật rồi, cô Suri chính là tiến sĩ tốt nghiệp từ ba trường đại học y khoa hàng đầu của thế giới, do chính phủ tự mình điều động tới, còn có thể là giả được sao?”
Không biết từ lúc nào, giám đốc của bệnh viện đột nhiên đi đến, cũng phối hợp cùng với viên sĩ quan quân đội hướng về phía bà Mẫn giải thích.
Đến lúc này, bà Mẫn mới chịu tin tưởng những chuyện xảy ra trước mắt là thật. Chỉ có điều, bà ta nghĩ mãi vẫn không thể nào nghĩ ra, rốt cuộc là ai có năng lực lớn đến như vậy, có thể điều động được cả chuyên gia đến từ nước ngoài về đây phẫu thuật cho chồng mình. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của đám người này, bọn họ thật sự rất lợi hại?!

Ngay cả Triệu Nhiễm Từ, trong lòng của cô cũng trở nên nghi hoặc không thôi. Bất chợt, cô lại nghĩ đến lời nói lúc nãy của chồng mình. Anh ta nói rằng mình có thể nghĩ ra cách để giúp cho cha cô.
Thế nhưng, chồng cô chỉ là một tên nhân viên bảo vệ ở trong trung tâm thương mại, cho dù đột nhiên kiếm ra nhiều tiền như vậy, cũng không thể nào có được năng lực lớn đến mức điều động được người của quốc gia.
Hơn nữa, anh ta nếu làm được chuyện này, tại sao còn muốn giấu giếm cô?
“Nhất định là Ngọc Hưng, chỉ có Ngọc Hưng mới có thể làm được như vậy? Con gái, mẹ nói không có sai đâu, chỉ có thằng Hưng nó mới có năng lực giúp cho cha con mà thôi!”
Nghĩ đến điểm này, trong lòng của bà Mẫn càng thêm hưng phấn không thôi.
Mà lúc này, không biết Quách Ngọc Hưng từ chỗ nào trở về. Vừa vặn cũng nhìn thấy một màn như vậy.
Hắn ta còn chưa kịp lên tiếng hỏi thăm chuyện gì đang xảy ra, thì bà Mẫn đã vội vàng chạy tới, nắm lấy tay của hắn, kích động nói ra.
“Ngọc Hưng, những chuyện này… những chuyện này có phải là do con cố tình sắp đặt hay không? Bác biết mà, chỉ có con, chỉ có con mới có thể giúp được gia đình của bác. Trên đời này, còn ai có thể so với con lợi hại như vậy được chứ?”
Nhìn thấy bộ dáng kích động lúc này của bà Mẫn, mặc dù trong lòng của Quách Ngọc Hưng cảm thấy vô cùng kỳ quặc. Nhưng hắn cũng không lên tiếng phản bác, cũng không trực tiếp mở miệng ra xác nhận đây là việc do hắn cố tình xếp đặt
“Bác gái, trước đây gia đình hai bác đối xử với con rất tốt. Hơn nữa, con với em Từ cũng là chỗ thân quen, có thể giúp gia đình bác được phần nào, thì đây chính là nghĩ vụ và trách nhiệm của cháu!”
Nói xong, ánh mắt của Quách Ngọc Hưng không khỏi hướng về phía Triệu Nhiễm Từ nhìn lại. Lúc này, trong lòng của Triệu Nhiễm Từ cũng vô cùng nghi hoặc mà nhìn lấy hắn ta.
Trong khi đó, người làm ra tất cả chuyện này là Tô Hỷ Lai, thì lại không ai hay biết gì cả. Anh ta sau khi nhận được điện thoại từ công ty cũ, liền rời khỏi bệnh viện, đi vào văn phòng nằm ở tầng trên cùng của tòa nhà thương mại.
Lúc đi tới đây, anh vô tình bắt gặp không ít ánh mắt quái dị đang nhìn về phía mình. Tô Hỷ Lai cũng không biết, bọn họ vì sao lại nhìn mình như vậy. Nhưng thông qua hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo phân tích, anh ta cảm giác có một chút bất an.
Cộc cộc cộc!!!
Đứng trước cửa phòng của giám đốc trung tâm thương mại, Tô Hỷ Lai cố gắng hít vào một hơi thật sâu, sau đó gõ mạnh lên vài cái.
Chờ đợi một lúc, Tô Hỷ Lai lúc này mới nghe được một giọng nói từ trong phòng đáp lại.
“Vào đi!”
Thế nhưng, vừa nghe được thanh âm này, trong lòng của Tô Hỷ Lai không hiểu được giật mình một cái. Một luồng ký ức xa xôi đột nhiên dồn dập ùa tới, làm cho anh nhất thời đứng sững người ở bên ngoài cửa phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.