“Ông ơi, làm sao ông lại bỏ hai mẹ con của chúng tôi mà rời đi như vậy? Con gái của chúng ta, còn chưa có sinh cho ông một đứa cháu trai đây này! Hu hu!!!”
Vừa bước vào trong phòng bệnh, bà Mẫn đã nhào về phía chiếc giường của chồng mình bắt đầu khóc rống lên.
Trong khi đó, sắc mặt của Triệu Nhiễm Từ cũng trở nên tái nhợt, cô đứng một bên, nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của cha mình, trong hốc mắt của cô nhanh chóng tuôn ra hai dòng lệ rơi.
Tô Hỷ Lai rất muốn đứng ra khuyên giải, nói rằng anh đã nghĩ ra phương pháp để cứu sống cha cô. Nhưng lời nói vừa mới đến cửa miệng, anh nhất thời ngăn lại, không thể nào nói ra một cách rõ ràng.
Dù sao, chuyện này thật sự anh cũng không thể nào nắm chắc được. Chỉ hy vọng, lúc đó mọi thứ có thể giải quyết một cách ổn thỏa.
Ring… ring…
Trong lúc chờ đợi người của tổ chức đưa đến, Tô Hỷ Lai đột nhiên nhận được điện thoại từ công ty cũ. Anh ta sau khi nghe máy một hồi, lúc này mới hướng về phía hai mẹ con bà Vương Mẫn nói ra.
“Mẹ vợ, con có việc cần phải đi ra ngoài một chút! Xin mẹ hãy bớt đau lòng lại, cha vợ sẽ không có việc gì, con nhất định sẽ nghĩ cách cứu ông ấy!”
“Mày cút đi, đồ thứ vô dụng như mày ở lại đây thì có tích sự gì?”
Mặc dù đang khóc nức nở, nhưng sau khi nghe được âm thanh khuyên nhủ của Tô Hỷ Lai, bà Mẫn liền nổi giận đùng đùng, như muốn trút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-dao-hoa/277108/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.