Vốn dĩ cứu người không cần trả ơn, nhưng sau khi nhìn thấy người đàn ông này lật mặt so với lật bánh tráng còn muốn nhanh hơn, trong lòng của Tô Hỷ Lai cảm thấy không thoải mái.
Đương nhiên, anh ta cũng không phải vì tiền bạc, hay ơn nghĩa gì từ người đàn ông này mới cứu Trịnh Hồng Ngọc. Mà ít ra, ông ta cũng nên thể hiện sự chân thành, hãy cảm ơn với người cứu con mình một tiếng.
Đằng này, cách ông ta đối xử với anh khác xa với cách mà ông ta vừa mới đối xử cùng với bác sĩ ở bệnh viện xong.
Chỉ có điều, trong lòng của Tô Hỷ Lai không có ý xấu, nên anh ta cũng mặc kệ lời nói tràn đầy uy hiếp của Trịnh Tuấn Hưng, chỉ lạnh nhạt đáp lại.
“Tôi chỉ tình cờ gặp phải con gái của ông ở trên đường mà thôi. Nếu như ông cảm thấy tôi cứu con gái ông với mục đích gì đó. Vậy thì xin phép cho tôi nói thẳng, trên đời này không phải ai cũng xấu xa như cái cách mà ông nghĩ. Tuy tôi nghèo tiền nghèo bạc, nhưng cũng không nghèo nhân nghĩa giống như ông. Xin phép ông, tôi có việc cần phải đi trước!”
Nói xong, Tô Hỷ Lai cũng rất dứt khoát xoay người rời đi, hoàn toàn không thèm để ý gì đến ánh mắt như muốn phun lửa của Trịnh Tuấn Hưng.
Mấy gã vệ sĩ lúc này cũng đứng vây lại, không có ý định để cho Tô Hỷ Lai rời đi. Nhưng lúc này, Trịnh Tuấn Hưng đột nhiên phá lên cười to một tiếng, sau đó còn đi tới vỗ lấy bả vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-dao-hoa/277105/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.