Kết cục như thế nào thì cũng có nguyên nhân của nó, báo ứng của cậu chính là tôi. 
 Tình huống lúc này của Tề Hưng Hoa và Chu Dương thì dùng câu nói này là thích hợp nhất. 
 Bản thân là con cháu nhà giàu, Tề Hưng Hoa đã làm được những gì mình muốn trong hơn hai mươi năm. 
 Trong hai mươi năm qua, hắn đã ức hϊế͙p͙ quá nhiều người, cũng đã tạo nên một vài câu chuyện tuyệt vời với rất nhiều cô gái. 
 Thậm chí còn có nhiều trường hợp cô gái không bằng lòng. 
 Nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì nhà hắn giàu, cho dù những cô gái đó có tự nguyện hay không, thì đến cuối cùng đều có một kết quả chính là tự nguyện. 
 Trong cả quá trình này, có rất nhiều người đã cầu xin hắn thương xót, quỳ xuống và xin hắn buông tha cho họ. 
 Nhưng những lời cầu xin của bọn họ chỉ như một màn kịch hài hước đối với Tề Hưng Hoa mà thôi. 
 Hắn thích nhìn những vẻ mặt bất lực và sợ hãi của những người đó, những cảm xúc này chỉ kϊƈɦ thích hắn hơn chứ không khiến hắn mềm lòng. 
 Nhưng hôm nay, vẻ mặt này cũng đã xuất hiện trêи gương mặt hắn. 
 Hắn muốn cầu xin Chu Dương, cũng cố hết sức tìm mọi cách: "Anh Dương, anh Dương, tôi sai rồi, tôi tuyệt đối không có ý xem thường anh, nhưng tôi thật sự không biết làm kiểu ảo thuật này!" 
 "Tôi nói sai rồi, tôi xin lỗi anh, anh có thể coi tôi như một cái rắm có được không!” 
Hắn quỳ trêи 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-dai-gia/1206194/chuong-1124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.