"Sở dĩ em nghĩ anh điên rồi là bởi vì lời anh vừa nói em hoàn toàn không hiểu gì cả". 
 "Ngược lại liên quan đến việc thay đổi kí ức như anh nói, trong sâu thẳm ký ức của anh, chuyện Lâm Tử Ngọc có lẽ tên là Thẩm Bích Quân, là chuyện duy nhất em có thể nghe hiểu". 
 "Những thứ khác như thế giới nhỏ, tiên sư, một số thứ ở không gian khác, em hoàn toàn không hiểu gì, theo những kiến thức khoa học mà chúng ta học được, về cơ bản anh đã bị điên rồi". 
 Chu Dương hơi sửng sốt, hóa ra cô vì cái này mới nghĩ anh bị điên sao? 
 Nhưng anh cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại. 
 Dù sao Tạ Linh Ngọc cũng chỉ là một người bình thường. 
 Đứng ở góc độ của một người bình thường, cô nghĩ anh bị điên mới là phản ứng bình thường nhất. 
 Những từ vựng quen thuộc mà anh thường dùng như tiên sư, thế giới nhỏ, từ trước đến nay Tạ Linh Ngọc chưa từng nghe thấy. 
 Thực tế vô hình chung, giữa anh và Tạ Linh Ngọc đã xuất hiện ngăn cách, bởi vì ở một khía cạnh nào đó hai người không phải là con người thuộc về cùng một thế giới. 
 Chu Dương trầm mặc: "Vợ à, nói thế nào đi chăng nữa lịch sử của những kiến thức khoa học kia mới có hai ba trăm năm". 
 "Còn nền văn minh phương Đông của chúng ta đã tồn tại trong năm nghìn năm". 
"Nói thẳng ra, khoa học và những thứ siêu hình học thực ra là thứ ở cùng một cấp độ, có thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-dai-gia/1206167/chuong-1097.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.