“Xin, xin lỗi, có lẽ là tôi quá nhạy cảm rồi”, Chu Dương nói với Lâm Tử Ngọc. 
 “Vậy còn được”, sau khi nhận được lời xin lỗi của Chu Dương, tâm trạng của Lâm Tử Ngọc hiển nhiên cũng tốt hơn rất nhiều, sau đó lại hỏi: “Vậy nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” 
 “Đây không phải dáng vẻ thường ngày của anh”. 
 Nhìn dáng vẻ chân thành của Lâm Tử Ngọc, Chu Dương cười gượng rồi nằm dài trêи ghế. 
 “Nói ra có thể cô không tin, trong ký ức của tôi, cô vẫn luôn có cái tên Thẩm Bích Quân”. 
 “Diện mạo, giọng nói và tính cách cũng giống y đúc, tôi nhớ rất rõ mọi chuyện xảy ra giữa hai chúng ta, nhưng trong ký ức của tôi, tên của cô luôn là Thẩm Bích Quân”. 
 Chu Dương cười khổ sở, nói. 
 Lâm Tử Ngọc cũng trầm mặc một lát, sau đó trêu đùa: “Tên khốn nhà anh, nói thẳng ra là ngay cả tên của bà đây mà anh cũng không nhớ nổi”. 
 Vấn đề này, ngược lại đã nhắc nhở Chu Dương. 
 Làm sao anh có thể không nhớ tên của Thẩm Bích Quân! 
 Hai người ở cạnh nhau khoảng thời gian dài như vậy, sao anh có thể nhớ sai tên của Thẩm Bích Quân chứ! 
 Vừa nãy anh tháo bỏ lòng phòng bị, đột nhiên lại nổi lên lòng cảnh giác. 
 Trong này nhất định là có chỗ nào đó xuất hiện vấn đề rồi! 
 Anh không chắc chắn rốt cuộc Lâm Tử Ngọc là ai, nhưng anh biết chuyện nhất định không đơn giản như vậy! 
Lúc này Lâm Tử Ngọc lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-dai-gia/1206164/chuong-1094.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.